Chương 4 - Mưu Kế Trong Cung Đình
Ta nắm chặt tay Lý Tĩnh Thư, cố gắng vãn hồi thanh danh đang lung lay sắp đổ:
“Muội muội tuyệt đối đừng tin mấy lời nhảm nhí kia, chỉ còn muội mới giúp được ta thôi!”
Lý Tĩnh Thư cúi thấp đầu, tránh né ánh mắt ta, rõ ràng đang ám chỉ từ chối.
Giúp phi tần xuất cung chính là tội lớn, nếu chuyện bại lộ thì mạng cũng chẳng còn. Nàng không muốn giúp, ta thật ra cũng dự liệu được. Chỉ là bây giờ hậu cung này, ngoại trừ nàng ấy ra, ta thật chẳng biết tìm ai nữa.
Ta đành thấp giọng nói:
“Năm ngoái, trong tiệc cung đình đêm trừ tịch, ta đã từng nhìn thấy muội cùng Cố Lăng Phong ở ngự hoa viên…”
Nói xong ta hổ thẹn vô cùng, chẳng dám nhìn vào mặt nàng, vội vàng đứng dậy:
“Ta hôm khác lại tới tìm muội, muội hãy cân nhắc kỹ càng đi!”
14
Ta dẫn theo Tiểu Đào trở về, trong lòng buồn bực khó giải, liền vòng qua Thái Dịch trì để đi dạo giải sầu.
Ai ngờ oan gia ngõ hẹp, vừa ra khỏi cung đã đụng mặt Tống Linh Lung.
Ả ta vừa thấy ta, vẻ mặt hoảng hốt, sợ đến mức cả khăn tay cũng không giữ được, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Ban đầu ta định coi như không nhìn thấy, cứ thế mà đi qua nhưng dáng vẻ khác thường ấy lại khiến lòng ta sinh hiếu kỳ.
“Thục phi làm ra chuyện gì khuất tất rồi chăng, sao gặp bản cung mà như chuột nhắt gặp mèo?”
Ta cố ý tiến lên phía trước nhìn thử xem, nào ngờ Tống Linh Lung vội vã chắn ngang trước mặt ta.
Ta hơi nhướn mày, trong lòng sinh nghi: Chẳng lẽ thật sự có chuyện?
“Chuyện của thần thiếp, không nhọc quý phi hao tâm tổn trí.”
Ả vuốt tóc mai, nghiêng mắt nhìn ta, môi khẽ nhếch lên, đầy vẻ chế giễu:
“Quý phi lâu ngày bị cấm túc, sợ là còn chưa biết, hôm qua đại tướng quân đã bị hoàng thượng phái đi Lê Sơn trừ giặc. Nghe nói Lê Sơn khí hậu hiểm ác, lần này đại tướng quân đi e là lành ít dữ nhiều, chưa chắc còn có ngày về đâu.”
Ả kề sát vào tai ta, giọng nói nhẹ nhàng thâm hiểm:
“Quý phi trước giờ ỷ vào nhà mẫu thân nên mới ngang ngược bá đạo như vậy. Nay đại tướng quân mà đổ rồi, không biết tỷ tỷ còn có thể ngồi yên vị trí này được bao lâu nữa đây?”
Ta lạnh lùng cười, đưa tay bóp lấy cằm ả, đầu ngón tay lướt nhẹ qua khuôn mặt kiều mị kia.
Tống Linh Lung ra sức giãy giụa nhưng không thoát nổi, trong mắt dần lộ ra sự hoảng sợ.
Ta khẽ vuốt ve làn da trắng trẻo nõn nà của ả, cười nhạt nói:
“Muội muội dung mạo xinh đẹp như vậy, khó trách hoàng thượng mê mẩn không buông. Chỉ là nếu muội không còn khuôn mặt mỹ lệ này nữa, chẳng biết muội muội có thể sống ra sao? Chi bằng dạy bản cung một chút?”
Ta cố ý dùng lực, móng tay hơi cứa nhẹ qua má nàng, Tống Linh Lung cho rằng ta muốn hủy dung nàng thật, liền sợ đến run rẩy.
Ta chỉ định hù dọa nàng một chút thôi, đang định buông tay, ai ngờ nàng ta bỗng nhiên lật ngược lại giữ chặt lấy tay ta, lớn tiếng la hét cầu xin.
Tiểu Đào thấy tình thế không ổn, vội vàng tiến lên phía trước.
Một giây sau, chỉ nghe “ùm” một tiếng, ta cùng nàng ta đã dây dưa lôi kéo nhau rơi xuống nước.
15
Khi tỉnh lại, thấy Tiêu Thành Cảnh đang ngồi trên ghế đối diện, dưới đất thái y và Tiểu Đào quỳ đầy một hàng.
Tống Linh Lung cũng ở đây, tóc tai rối tung, sắc mặt trắng bệch, nép vào đầu gối Tiêu Thành Cảnh.
Ta vừa nhìn thấy liền nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa, chỉ nghe Tống Linh Lung khóc lóc kể lể:
“Các cung nhân đều tận mắt nhìn thấy, là quý phi đẩy thần thiếp xuống nước trước. Thần thiếp hoảng sợ, theo bản năng mới nắm lấy tay quý phi thôi.”
Ả cúi đầu khóc nức nở, nước mắt lăn dài trên má, quả thực mỹ nhân yếu đuối động lòng người.
Tiêu Thành Cảnh không lên tiếng, mặt mày âm trầm, bàn tay siết chặt nổi cả gân xanh trầm giọng chất vấn thái y:
“Tại sao thục phi tỉnh rồi, quý phi vẫn còn hôn mê bất tỉnh?”
Lão thái y cau mày, xem mạch ta thật kỹ, rồi bỗng nhiên lên tiếng đầy kinh hỉ:
“Bẩm hoàng thượng, quý phi đây là có hỉ rồi!”
“Cái gì?!”
Ta bật dậy như xác chết vùng dậy.
Tất cả đều bị ta dọa sợ hết hồn.
Lão thái y run rẩy ngã ngồi xuống đất, run run chòm râu nói:
“Nương nương an tâm, vi thần hành y mấy chục năm, tuyệt đối không bắt sai mạch hỉ này đâu.”
“Hẳn là đã có thai được khoảng một tháng rồi.”
Trong đầu ta tức khắc hiện lên cảnh tượng những tấm lục đầu bài bị ném tung tóe trên đất.
A a a! Ta phải giết Tiêu Thành Cảnh!
Tiêu Thành Cảnh vội vàng đứng bật dậy, Tống Linh Lung té lăn ra đất hắn cũng chẳng thèm nhìn, sải bước tiến đến bên cạnh ta.
Hắn cúi đầu nhìn ta, hơi thở nặng nề, hai tay siết chặt rồi lại thả ra, ánh mắt nóng rực nhìn ta chằm chằm.
Ta bị hắn nhìn đến tim đập loạn xạ, bất giác sờ tay lên bụng.
Từ khi thành thân với hắn đến nay, bụng ta chưa từng có động tĩnh gì. Giờ phút này, quan hệ hai ta như nước với lửa, hài tử lại đột ngột tới rồi.
Nhờ có cái thai này, việc ta “đẩy” Tống Linh Lung xuống nước liền cứ thế trôi qua nhẹ nhàng.
Tiểu Đào sau đó còn nói, nếu không phải An vương vô tình đi ngang cứu ta, e rằng ta đã sớm mất đứa bé này rồi.
Ta nghe vậy khẽ gật đầu:
“Nên tạ ơn hắn thật tử tế mới phải.”
16
Từ khi ta mang thai, Tiêu Thành Cảnh cũng không còn mỗi đêm đều nghỉ lại Vị Ương cung nữa, trái lại thường xuyên đến Phượng Nghi cung thăm ta.
Những lễ vật ban thưởng cũng liên miên không dứt đưa tới cung ta, nhìn vào quả thật có vài phần giống như trước đây.
Chỉ là, ta và hắn trong lòng đều hiểu rõ, tất cả từ lâu đã không còn như trước nữa.
Dù cho cha ta đã xuất phát tới Lê Sơn tiễu phỉ, trên triều vẫn có vô số thanh âm hặc tội ông, đủ loại tội danh từ hợp lý đến hoang đường, không chút kiêng dè.
Cho đến mấy ngày sau, trong cung đột nhiên truyền ra tin Tĩnh phi cũng có thai.
Tiêu Thành Cảnh thoạt nhìn vui sướng vô cùng, so với lúc biết ta mang thai còn cao hứng hơn vài phần, chẳng những đại lượng ban thưởng, thậm chí còn lập tức thăng vị phần cho nàng.
Từ đây, trong cung có đến hai vị quý phi.
Cung nhân bắt đầu ngấm ngầm đồn đại, đều nói rằng hài tử của ta chắc chắn không quý giá bằng hài tử của Tĩnh quý phi. Hoàng thượng thậm chí còn hứa, nếu Tĩnh quý phi sinh hạ hoàng tử, nhất định sẽ lập nàng làm hoàng hậu. Còn ta, ngoại trừ ban thưởng trân bảo thì chẳng còn gì khác nữa.
Tiểu Đào nghe được mấy lời này, tức đến phùng má lên thật cao:
“Ai mà thèm!”
Ta thật ra cũng chẳng thèm. Lý Tĩnh Thư mang thai, đối với ta mà nói đúng là chuyện tốt. Nàng giờ đây cũng cần vì hài tử mà cân nhắc, chắc hẳn cuối cùng sẽ chịu giúp ta ra khỏi cung thôi.
Ai ngờ, Lý Tĩnh Thư vừa nghe ta nhắc lại liền lập tức lắc đầu nguầy nguậy, những món trang sức trên đầu nàng theo đó va chạm leng keng:
“Không được, tuyệt đối không được!”
Nàng lại nhìn về phía bụng ta, vô cùng nghiêm túc nói thêm:
“Nương nương dù không lo cho mình, cũng nên nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng chứ. Bên ngoài nguy hiểm, trong cung mới an toàn.”
Nàng ấy ra sức từ chối, xem ra còn lo lắng cho hài tử của ta hơn cả ta nữa.
Ta thở dài, đành xuất ra lá bài tẩy cuối cùng:
“Ngươi và Cố Lăng Phong tình ý sâu đậm, đứa trẻ trong bụng kia có phải cốt nhục hoàng thất hay không vẫn còn chưa rõ. Chỉ cần ngươi chịu giúp ta, chuyện này ta tuyệt sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
Cố Lăng Phong chính là thống lĩnh cấm vệ quân trong cung. Tiệc đêm trừ tịch năm ngoái, ta tình cờ bắt gặp Lý Tĩnh Thư ở ngự hoa viên đè người ta lên giả sơn mà cưỡng hôn tới tấp.
Cố Lăng Phong đường đường nam tử hán, vậy mà bị nàng ta hôn tới hai tai đỏ ửng, hai tay chỉ dám hờ hững đặt trên vai nàng, chẳng thấy chút sức lực kháng cự nào cả.
Lý Tĩnh Thư có ân với ta, còn chuyện Tiêu Thành Cảnh bị cắm sừng sáng bóng ra sao, ta thật sự chẳng buồn quan tâm.
Ta khi ấy thuận tay che giấu hộ họ, còn giúp bọn họ đánh lạc hướng cung nhân.
Đây chính là lý do ta đến tìm nàng giúp đỡ. Có thống lĩnh cấm vệ tương trợ, việc ta xuất cung chắc chắn dễ dàng hơn nhiều.
Tĩnh quý phi mặt mũi đỏ bừng, ho nhẹ mấy tiếng, rốt cuộc vẫn kiên quyết nói:
“Không được.”
Thật sự là ta đã nhìn nhầm nàng rồi!
17
Từ ngày cha ta xuất binh đi Lê Sơn dẹp loạn, ta không còn nhận được chút tin tức nào từ ông nữa.
Mẫu thân cuối cùng cũng chịu vào cung vài lần khi nghe tin ta mang thai. Chỉ là lần nào tới, Tiêu Thành Cảnh cũng luôn kề cận bên cạnh, ra vẻ một người con rể hiền ngoan hiếu thuận.
Mẫu thân bị hắn dỗ dành tới mức vui vẻ cười không ngừng. Ta bên cạnh lòng nóng như lửa đốt, còn bị mẫu thân mắng ngược:
“Đã có thai rồi mà sao vẫn chẳng chịu an phận một chút vậy hả? Mau ngoan ngoãn ngồi xuống đi, đừng có nhảy nhót loạn lên nữa!”
Tiêu Thành Cảnh bên cạnh nhìn ta cười, trong mắt tràn ngập ý cười ôn nhu.
Ta trong lòng ấm ức.
Không nói ra ta thực sự chẳng ngủ nổi.
Đêm đến mơ mơ hồ hồ, cứ luôn cảm thấy có người lặng lẽ ngồi ở đầu giường ngắm ta, bàn tay rộng lớn ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve bụng ta, khiến ta ngủ không yên giấc.
Cho đến khi bụng bắt đầu lộ rõ, Tiểu Đào mang đến một cung nữ lạ mặt tới trước ta.
Người nọ lấy ra tín vật của cha ta, trịnh trọng nói:
“Nương nương, nô tỳ phụng mệnh Đại tướng quân tới đây đưa người xuất cung.”
Nàng ta kể rằng hoàng thượng sinh lòng nghi kỵ cha ta công cao cái chủ, có ý muốn lấy mạng cha ta. Đứa trẻ trong bụng ta cũng chảy dòng máu họ Chúc, hoàng thượng chắc chắn cũng không buông tha. Vì lo lắng an nguy của ta, cha đã đưa tín vật sai nàng vào cung cứu ta ra ngoài.