Chương 1 - Muốn Ở Bên Tám Nam Sủng Là Sai Sao?

[FULL] Muốn Ở Bên Tám Nam Sủng Là Sai Sao?

Tác giả: Cửa Hiệu Đồ Tang Lễ Bạch Trạch

Edit: Hồng Tụ Thiêm Hương

︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵

Ta là Trưởng Công chúa nhiếp chính, nắm trong tay quyền khuynh thiên hạ, đã cường thủ hào đoạt tận tám nam sủng. Thế nhưng, trớ trêu thay, tất cả bọn họ đều say đắm đứa cháu gái nữ đế của ta.

Lý do họ ở bên cạnh bổn cung, là để giúp nữ chính lật đổ ta. Vì nữ chính, bọn họ chịu đựng mọi nhục nhã, chờ đợi thời cơ phản bội.

Đế sư lạnh lùng, vì nữ đế mà khuất phục ta.

Tướng quân kiên cường, vì nữ đế mà khuất phục ta.

Thượng thư thanh liêm, vì nữ đế mà khuất phục ta.

Thái tử kiêu ngạo, vì nữ đế mà khuất phục ta.

Thị vệ cấm quân, hoa khôi Nam Phong quán, thương nhân giàu có nhất, con trai của Thừa tướng, tất cả đều vì nữ chính mà khuất phục ta…

Cuối cùng, những kẻ nhẫn nhục ấy sẽ cùng nhau mưu phản, gi//ết chết ta, giúp nữ chính tự mình chấp chính, rồi sau đó… Trở thành một phần của hậu cung nữ đế, sống hạnh phúc vui vẻ bên nhau.

Sau khi thức tỉnh, ta đau đớn đấm xuống mặt đất:

“Bổn cung đã sai khi muốn ở bên tám người các ngươi sao?”

1

Ta tên là Sở Huyên, là Trưởng Công chúa quyền cao chức trọng của Đại Hạ.

Năm ấy, sau khi hoàng huynh băng hà, ta bất chấp mọi lời can gián mà nâng đỡ cháu gái Sở Oánh khi đó mới chỉ vỏn vẹn ba tuổi đăng cơ, còn bản thân thì lâm triều nhiếp chính, đến nay đã mười hai năm!

Quyền khuynh triều dã, phú khả địch quốc, ngực đầy đặn, chân dài, da trắng, khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn.

Được mệnh danh là đệ nhất phú bà của Đại Hạ.

Mặc dù đã ngoài ba mươi, cũng chưa từng lập phò mã, nhưng bên cạnh ta không thiếu nam nhân, những nam sủng có thể kể tên, đã có tám người.

Thế nhưng, sau một lần say rượu, đập đầu đến mức mơ hồ, ta bỗng phát hiện ra rằng mình chỉ là nữ phản diện trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình quyền mưu! Tệ hơn nữa còn là kiểu nhân vật chết yểu, chưa qua nổi mười chương!

Mà cháu gái của ta, kẻ mà bấy lâu nay vẫn luôn nhút nhát, ăn chơi hưởng lạc, lại là nữ chính.

Theo cốt truyện, tám nam sủng của ta đều là những người bị ta ép buộc, uy hiếp dụ dỗ, cường thủ hào đoạt.

Trong lòng họ, người họ thật sự yêu, là cháu gái nữ chính của ta.

Sau khi ta chết, nó sẽ chiêu nạp tất cả tám người ấy vào hậu cung của mình, rồi với sự trợ giúp của họ, Sở Oánh sẽ trở thành một minh quân.

Mà thủ đoạn của nó để trở thành minh quân, không gì khác chính là việc ân ái với tám nam sủng.

Nghề nào cũng có bí mật, rất khó đánh giá.

Mà đợi đã… Tác giả viết truyện này bị khùng à?

Bổn cung có tiền, có sắc, lại có quyền. 

Nam nhân nào mà không yêu chứ?

Chắc hẳn kẻ viết nên câu chuyện này là kẻ độc thân suốt đời, nghèo kiết xác, ghen tỵ với bổn cung nên mới viết ra cái loại cốt truyện nực cười này!

2

Lúc này, ta vẫn còn mê man trên giường do cú đập đầu vừa rồi.

Bên ngoài, thị vệ thiếp thân Thẩm Lý dẫn quân cầm roi vây kín tẩm điện của ta.

"Nếu Trưởng Công chúa điện hạ có mệnh hệ gì, tất cả các ngươi đều khó thoát tội! Kẻ nào cũng sẽ mang tội danh ám sát Trưởng Công chúa điện hạ!"

Đầu ta đau như búa bổ, nhưng vẫn cố ngồi dậy từ trên giường. Trước mắt, tám nam sủng của ta đều quỳ rạp xuống đất.

Thấy ta không sao, Thẩm Lý vui mừng chạy tới, ôm lấy cánh tay ta:

"Công chúa! Người không sao chứ? A Lý lo chết mất!" 

Tiểu cô nương này là người được ta nhặt ra từ đống xác chết rồi đưa vào doanh trại ám vệ vài năm để huấn luyện.  

Không ngờ, nha đầu này lại có tài năng xuất chúng đến vậy, chỉ mới mười mấy tuổi đã đứng đầu trong các kỳ khảo hạch. 

Hiện tại, Thẩm Lý là thị vệ thống lĩnh của phủ công chúa, cũng là người mà ta tin tưởng nhất.  

Trong mắt và trong lòng nàng ấy chỉ có ta là chủ tử duy nhất. Những kẻ khác, dù có thân phận ra sao, giờ đây đều bị nàng ấy cho người đánh roi, quỳ rạp xuống đất, thân thể đầy máu, thực sự trông rất đáng thương.

Trong số đó, Phong Ảnh Nguyệt, nam sủng mà ta mua về từ Nam Phong quán, vốn là kẻ bán nghệ không bán thân, nhưng cuối cùng lại bị ta cưỡng đoạt. 

Giờ đây, hắn đang nhìn ta với ánh mắt đầy oán hận, như thể hắn mong ta đã chết rồi mới hả dạ.