Chương 11 - Mười Vị Diện Thủ Của Công Chúa
Xong rồi.
Giờ ta mới nhận ra — hắn bị điên.
Hắn che chắn cho ta, cả hai chạy về phía tây, vai hắn trúng một mũi tên.
Chạy đến cuối đường là một vách đá.
Ta nắm tay hắn:
“Từ đây, cùng nhảy xuống đi.”
Gương mặt hắn vì mất máu mà trắng bệch, nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng:
“Không sống nữa sao?”
“Cuối cùng chúng ta cũng có thể cùng nhau chết rồi.”
Ta: “???”
Cha nhà hắn.
Cây cỏ dịu dàng như hắn, đến lúc sinh tử lại phát điên.
Ta còn chưa kịp hỏi tội thì hắn đã ôm ta nhảy xuống rồi.
Bình luận gọi đây là “rơi tự do”.
Không kịp nghĩ gì nữa.
Ngất.
25
Bình luận không đáng tin thật.
Ta “bộp” một tiếng rơi thẳng xuống sông, hình như rớt hơi mạnh…
Ta thấy đèn kéo quân.
Những chuyện tựa như ở thế giới khác hiện lên.
Năm bảy tuổi, ta bị Tam hoàng huynh bắt nạt.
Hắn giả vờ chơi đùa rồi đẩy ta ngã, trán ta đập xuống đất, sưng một cục to.
Mẹ nuôi ta không quan tâm.
Ta ôm trán sưng mà sống thêm hai ngày.
Khi Thái phó âm thầm khảo hạch việc học của ta, Tạ Vân Trạm lẽ ra phải về phủ nhưng đã ở lại.
Hắn lén đưa ta một bình sứ nhỏ.
Nhờ lọ thuốc đó, ta không bị để lại sẹo.
Có lẽ vì thương hại, hắn hay chăm sóc ta, nhưng luôn giữ khoảng cách.
Ta sa lầy trong vũng bùn, lại còn mơ mộng hái trăng.
Ta bắt đầu nảy sinh tình cảm vặn vẹo.
Sau khi mẫu hậu được phục vị, hết mực sủng ái ta.
Không ai dạy ta đúng sai.
Họ chỉ muốn bù đắp, muốn ta vui.
Ta trở nên kiêu căng, ngạo mạn.
Biết rõ lúc đó Tạ Vân Trạm đã có người trong lòng, ta vẫn cố chấp cưỡng cầu.
Ta từng hạ dược hắn.
Hắn nghiến răng, cố gắng chịu đựng.
Nhưng tất cả mọi người đều thấy y phục chúng ta lộn xộn.
Hắn bị ép phải cưới ta, rồi như bình luận nói, vì Vệ Uyên mà giữ thân như ngọc.
Hắn đối xử với ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Còn ta khi đó — quả thật là kẻ biến thái.
Hắn càng lạnh nhạt, ta càng điên cuồng yêu thích.
Ta cưỡng ép hắn, dồn hắn đến tuyệt lộ.
Hắn không còn đường lui, chỉ đành phản kháng.
Khi thế cục đã định, ta vẫn ngây ngô hỏi:
“Tạ Vân Trạm, ngươi có từng… một chút thôi, có từng yêu ta không?”
Hắn dứt khoát cắt lời:
“Không.”
Trái tim ta hóa tro tàn.
Ta nhào tới thanh kiếm hắn đang cầm.
“Rắc” một tiếng.
Chết rồi.
26
Trong câu chuyện dài dằng dặc này, cũng có Tô Chẩm Lưu.
Hắn chẳng phải công tử cao quý gì, mà là một kẻ ăn chơi xấu xa, đồng lõa với ta, làm đủ mọi chuyện xằng bậy.
Hắn thích mặc đồ màu sặc sỡ: hồng san hô, vàng mơ, xanh liễu…
Lại còn cột tóc đuôi ngựa cao, đuôi tóc như thác mực xõa xuống, dây buộc tóc theo mỗi động tác mà vẽ thành đường cong sắc sảo.
Tạ Vân Trạm từng mắng hắn là chó săn của ta.
Hắn cười hì hì nhận luôn, rồi quay đầu, một mũi tên xuyên thủng trâm ngọc của Tạ Vân Trạm.
Chúng ta đều rất xấu.
Lại còn có bệnh.
Năm Tạ Vân Trạm mừng sinh thần hai mươi ba tuổi, ta giả vờ làm lành, lại cho thuốc vào trà của hắn.
Chiêu trò của ta thực sự rất nghèo nàn.
Nhưng Tạ Vân Trạm đã khôn lên, lén đổi chén trà, bắt ta uống.
Khi cơn khó chịu dâng lên cực độ, ta kéo Tô Chẩm Lưu tới.
Vừa khóc, vừa cởi thắt lưng của hắn.
Khi Tạ Vân Trạm mang thuốc phá cửa xông vào, áo yếm của ta vẫn còn vắt trên thắt lưng Tô Chẩm Lưu.
Mặt hắn đen kịt.
Bát thuốc trong tay rơi “choang” một tiếng xuống đất.
Hắn quay đầu bỏ đi.
Ta vội đuổi theo, lại bị Tô Chẩm Lưu kéo tay kéo ngược lại.
Sắc mặt hắn cũng đen.
“Ngươi thích hắn đến thế à?”
Ta ủ rũ đáp: “Ừ.”
Tô Chẩm Lưu giận đến mấy ngày không nói chuyện với ta.
Tạ Vân Trạm cũng vậy.
Ta chạy đi dỗ bên này, rồi bên kia, rối như gà mắc tóc.
Ta chính là như thế — vừa xấu xa vừa ngu ngốc.
Chuyện vốn đã tệ, lại làm cho càng tệ hơn.
27
Ngày Tạ Vân Trạm dẫn binh đánh vào kinh thành.
Tô Chẩm Lưu và ta đã làm hòa.
Hắn một tay bế ta lên ngựa, giục ngựa đưa ta chạy trốn.
Chúng ta vẫn còn vạn quân.
Hắn ôm ta vào lòng, rút tên từ ống, giương cung lắp tên, một mũi xuyên qua vai Tạ Vân Trạm.
“Tỷ à, ta sẽ bảo vệ tỷ thật tốt.”
“Nếu lần này sống được mà rời khỏi nơi này…”
Nước mắt ta rơi lã chã.
“Ngươi tự chạy đi.”
“Ta không muốn sống nữa.”
Hắn im lặng chốc lát, hỏi ta: “Vì sao?”
Ta hơi ngẩng đầu.
Ánh nắng quá gắt, ta không nhìn rõ được nét mặt hắn.
Ta nghẹn ngào nói:
“Tình cảnh bây giờ, đều là do ta gây ra.”
“Nếu có kiếp sau, ta muốn sống cho đàng hoàng một lần, không làm kẻ xấu nữa.”
Ta vùng khỏi lòng hắn, nhảy khỏi lưng ngựa, lăn mấy vòng dưới đất mới lảo đảo đứng lên, tập tễnh bước về phía ngược lại.
Tầm mắt mờ nhòe vì nước mắt.
Ta lờ mờ thấy Tạ Vân Trạm cầm kiếm chỉ về phía ta.
Ta mệt đến không nói nổi một lời.
Vậy mà như bị ai đó sai khiến, ta lại bật ra tiếng nói khàn khàn: “Tạ Vân Trạm, ngươi đã từng… có chút nào…”
Quả nhiên, hắn nói “không có.”
Tim ta hóa tro, ta lao mình vào mũi kiếm của hắn.
Ý thức tan rã, ta lại cảm thấy — ta không nên là như thế này.