Chương 2 - Mười Năm
Khi đó Phó Văn Thanh đến đón tôi luôn mang cho tôi những món ăn ngon, đôi khi là kẹo hồ lô, đôi khi là mì lạnh nướng* (Món ăn vặt nổi tiếng vùng Hắc Long Giang).
Tôi trách anh phí tiền. Anh chỉ cười hì hì nói với tôi: “Nhìn mấy món này thì cứ muốn mua nó cho em. Anh muốn em được ăn những gì em thích mỗi ngày.”
Lúc đó tôi ngồi yên sau xe đạp, mặc dù không có tiền, mặc dù ở công ty chịu nhiều ấm ức, tôi vẫn cảm thấy vui.
Sau này xe Phó Văn Thanh đổi ngày càng cao cấp nhưng anh không còn mua quà vặt cho tôi, có thể là không nhớ, hoặc có thể là không bận tâm.
Từ công ty anh đến công ty tôi chỉ cần 10 phút lái xe. Nhưng tôi đã đợi trong gió lạnh suốt hai giờ đồng hồ.
Khi anh đến, thấy tôi chờ ở cửa thì giọng điệu không vui, giữa mày lộ ra vẻ khó chịu: “Trời lạnh thế này không biết ở trong chờ sao? Chạy ra đây làm gì?”
Anh đang xót tôi? Hay là đang trách tôi vì muốn anh đến đón mà quấy rầy niềm vui của anh?
Tôi nhìn không thấu.
Tôi bình thản lên tiếng: “Em chỉ nghĩ anh sẽ đến nhanh thôi.”
Anh ngơ ngẩn, tựa như nghĩ đến cái gì, ánh mắt mất tự nhiên tránh né, có phần áy náy nói với tôi: “Xin lỗi, trên đường kẹt xe nên đến muộn, sau này không vậy nữa.”
Anh vươn tay, cởi áo khoác muốn ôm tôi vào lòng.
Tôi giơ tay ngăn động tác anh lại, từ lúc anh đến tôi đã ngửi được mùi sữa tắm xa lạ và mùi nước hoa ngọt ngấy hòa lẫn vào nhau.
Tôi nói khẽ: “Mau lên xe, lạnh quá.”
Tôi phớt lờ động tác cứng ngắc của anh, lên xe.
Phó Văn Thanh vào xe, đưa cho tôi một chiếc hộp, đó là chiếc vòng cổ hồng ngọc mà anh đã mua cùng chiếc nhẫn ở cuộc đấu giá tháng trước.
“Được rồi, đừng buồn. Anh đã chuẩn bị quà từ sớm nhưng gần đây bận quá nên quên mất.”
Anh thản nhiên lên tiếng như thể tôi chỉ là một đứa bé đòi quà không hiểu chuyện.
“Phó Văn Thanh, kỷ niệm năm nay chúng ta ra ngoài ăn nhé.”
Những năm trước, ngày kỷ niệm anh sẽ chuẩn bị trước nguyên liệu nấu nướng, nấu một bàn những món ngon. Mấy năm nghèo túng kia, đồ ăn không nhiều nhưng vẫn không thiếu cảm giác nghi thức.
Anh nhìn chăm chăm về trước, khởi động xe, qua loa ứng phó tôi: “Được, muốn đi ăn ở đâu?”
Đồng ý thật nhanh, cũng phải, như vậy có thể tiết kiệm thời gian đi dỗ dành cô ta.
“Lẩu Lý Ký được không?”
Xe bỗng hơi đảo đi, tôi giả vờ không nhận ra anh siết chặt tay theo bản năng, tôi bình bĩnh nói: “Tuyết rơi đường trơn, lái chậm thôi.”
“Ừ.”