Chương 7 - Mười Năm Sau Ly Hôn

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Chu Tư Ngôn, anh vẫn như xưa thôi — luôn chỉ biết đổ lỗi cho người khác.” “Còn nữa, Sơ Dương là con một, không có em gái.”

Lần này, tôi không buồn đôi co, nắm tay con, rời đi mà chẳng hề ngoảnh lại.

Trên đường về nhà, hai mẹ con tôi im lặng, nhưng bầu không khí lại nhẹ nhõm đến lạ kỳ.

Thật ra, trong lòng tôi cũng chẳng gợn sóng gì cả.

Hải Thành lớn thì lớn, nhưng con tôi phải quay lại nơi có hộ khẩu để thi đại học, sớm muộn gì cũng gặp lại Chu Tư Ngôn.

Tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý. Chỉ không rõ, con trai tôi liệu đã sẵn sàng chưa.

Những năm qua hai mẹ con nương tựa nhau mà sống, bất kể chuyện gì cũng chẳng giấu nhau điều gì.

“Sơ Dương, nếu con không muốn ở đây gặp lại ông ta…”

Tôi định nói sẽ nghĩ cách chuyển trường cho con, nhưng lời chưa dứt, đã bị nụ cười rạng rỡ của con cắt ngang.

“Mẹ, con không sao đâu.” “Con chỉ lo cho mẹ thôi.”

Nó ngồi ở ghế phụ lái, nụ cười ấy có vài phần giống người kia, nhưng ánh mắt — lại chỉ tràn đầy sự quan tâm dành cho tôi.

“Vậy thì mẹ cũng không sao.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía trước thật vững vàng.

“Chỉ cần con không sao, mẹ cũng sẽ luôn ổn.”

Con trai tôi lặng thinh.

Khi tôi nghĩ nó sắp nói thêm gì, thì con đột nhiên hỏi:

“Mẹ còn nhớ mình học lái xe từ bao giờ không?”

Lái xe à? Thật ra tôi cũng không nhớ rõ nữa.

Hồi đó, Chu Tư Ngôn từng dạy tôi lái xe. Tôi thì ngày nắng cũng bật gạt mưa, lên dốc thì xe trôi lùi.

Anh ấy cười, nói rằng cả đời này chắc định mệnh là làm tài xế cho tôi. Còn tôi…

Chỉ cần cả đời này có anh ấy lái xe cho tôi là đủ rồi.

Thế nhưng sau khi ly hôn, trường học của con trai lại cách nơi ở quá xa.

Tôi không nỡ để con chen chúc đi xe buýt, vì vậy cắn răng học lái xe.

Ban đầu thì va quệt chỗ này, cọ xát chỗ kia, đi mua rau cũng có thể đụng xe, mỗi ngày đều khiến con trai lo lắng sợ hãi.

Nhưng sau đó, tôi có thể lượn lách trơn tru giữa các làn đường kẹt xe, cuối tuần còn có thể chở con chạy cao tốc, đi du lịch sang thành phố bên cạnh.

Cổng trường phần lớn là các ông bố đến đón con, chỉ có con trai tôi, mỗi khi người ta thấy tôi là biết ngay mẹ nó đến rồi.

“Các bạn cùng lớp thường nói, mẹ tớ là siêu nhân. Những việc bố mẹ người ta mới làm được, mẹ tớ làm một mình là đủ.”

Mắt con trai hơi đỏ lên, nó quay mặt đi. Nhưng giọng nói lại không hề run rẩy:

“Mẹ vì con mà chuyện gì cũng có thể làm được. Còn bố chỉ nhìn thấy con là vì con bây giờ giỏi giang.”

Con trai hiểu rất rõ, vì sao Chu Tư Ngôn mới đối xử khác với nó như vậy.

Nó nghiêm túc nhìn tôi, từng lời rõ ràng: “Mẹ à, có mẹ là đủ rồi. Thật đấy.”

13

Mối quan hệ giữa tôi và con trai, vì cuộc tái ngộ bất ngờ lần này, mà càng thêm bền chặt.

Tôi không ngờ lại gặp lại Tưởng Phi Phi , nhưng cô ta đã tìm đến tôi.

Mười năm trôi qua trông cô ta vẫn trẻ trung như xưa, nhưng khi mở miệng lại đầy vẻ tang thương.

“Dương Ninh , xin cô rời xa anh ấy đi.”

Cô ấy quỳ xuống trước mặt tôi, trên người toàn hàng hiệu, nhưng lại yếu đuối không chịu nổi.

Tưởng Phi Phi giờ đây đã không còn sắc sảo như mười năm trước.

Khi đó, sau khi biết tôi ly hôn với Chu Tư Ngôn, cô ta còn đem tiền mặt đến sỉ nhục tôi.

Nhưng giờ đây, chỉ có thể khiêm nhường quỳ gối tại đây, cầu xin tôi rời xa anh ta.

“Tưởng Phi Phi, tôi chưa từng tìm anh ấy.”

Từ trước đến nay, đều là Chu Tư Ngôn đơn phương, thậm chí, đến mức khiến người khác thấy phiền.

“Tôi biết, Dương Ninh. Tôi biết mà…”

Nước mắt cô ấy không hề báo trước mà lăn dài trên má.

Cô ta che mặt, nghẹn ngào nói: “Nhưng anh ấy không buông được cô, không buông được cô đâu!”

“Mỗi ngày anh ấy đều đem Sơ Dương so với Nặc Nặc , mỗi ngày đều so cô với tôi…”

Cô ta sụp đổ ngồi bệt xuống đất, giống như đã không còn chiêu trò nào nữa.

“Dương Ninh, tôi không biết phải làm sao mới có thể lấy lại trái tim của anh ấy.” “Tôi thật sự không biết phải làm gì mới đúng nữa.”

Nhìn vẻ thê thảm của cô ta, tôi bỗng thấy có chút thương hại.

Người phụ nữ từng dựa vào năng lực, đánh bại bao đối thủ, mới trở thành trợ lý đặc biệt của Chu Tư Ngôn, giờ đây hoàn toàn mất đi ánh hào quang.

Những năm qua cô ấy ở nhà làm vợ hiền mẹ đảm, trong sự nghiệp, đã sớm không còn chỗ đứng.

Toàn tâm toàn ý đặt vào Chu Tư Ngôn, anh ta là trời của cô, là cả thế giới của cô.

Nhưng bây giờ, thế giới đó sụp đổ rồi.

Tưởng Phi Phi, cũng hoàn toàn rơi xuống vực thẳm.

Thật giống tôi của năm xưa.

“Cô đi đi, tôi sẽ không rời xa.”

Mối rối rắm giữa hai người bọn họ, không nên để tôi gánh chịu hậu quả.

Con trai tôi sắp thi đại học, tôi sẽ không thỏa hiệp.

Chỉ là, bộ dạng Tưởng Phi Phi giờ thật quá thảm hại.

Cho dù đêm nay nghe tin cô ta tự sát, tôi cũng sẽ không bất ngờ.

“Tưởng Phi Phi, Chu Tư Ngôn thật ra chẳng yêu ai cả.”

Không yêu tôi, cũng chẳng yêu cô. “Người anh ta yêu, chỉ là bản thân anh ta mà thôi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)