Chương 4 - Mười Năm Làm Thế Thân Của Nữ Chính

6

Tôi vừa đưa tay định nhặt lọ thuốc, Tần Thư Huyên liền giẫm mạnh lên bàn tay tôi.

“Á!” Tôi đau đến mức phải hét lên.

Đế giày nghiền chặt xuống khớp xương ngón tay tôi.

Mùi máu tươi thoang thoảng giữa bãi cỏ trong vườn, cơn đau xuyên thẳng từ da thịt vào tận xương tủy.

Cô ta trừng mắt nhìn tôi, giọng gay gắt: “Còn dám quyến rũ người khác!”

“Tôi không có…” Tôi cố gắng yếu ớt lên tiếng, nhưng lại càng khiến cô ta nổi giận.

Tần Thư Huyên bóp lấy mặt tôi, nghiến răng mắng mỏ.

“Không có? Cô tưởng mình theo bên cạnh Chu Thiếu Đình mười năm thì có quyền đòi hỏi gì à?”

“Loại đàn bà như cô tôi gặp nhiều rồi. Bị người khác đá, giờ quay lại mong được anh ấy thương hại đúng không?”

“Nghe cho kỹ, tôi mới là Bạch Nguyệt Quang của anh ấy. Năm đó tôi ra nước ngoài, chẳng qua là một phép thử. Đàn ông mà, cái gì càng khó có được thì họ càng trân trọng.”

“Cô là cái thá gì mà cũng đòi tranh giành tình cảm của tôi với Chu Thiếu Đình?”

Nói xong, cô ta tháo chiếc vòng tay giới hạn phiên bản mà mình đang đeo, ném thẳng xuống hồ bơi trong vườn.

Quản gia hoảng hốt: “Phu nhân! Đó là quà cưới Tổng giám đốc tặng cô mà!”

Tần Thư Huyên nhếch môi cười lạnh: “Chỉ là một chiếc vòng thôi, làm gì mà làm quá lên? Tôi chỉ cần mở miệng, thứ gì Chu Thiếu Đình chẳng mua cho tôi.”

“Nhưng mà phu nhân, cô cũng đừng làm quá lên thế…”

“Cả cô nữa, nếu tôi muốn ném cả cô xuống đây, chẳng ai dám nói một lời!”

Quản gia lo lắng khuyên nhủ nhưng cô ta chẳng buồn nghe, chỉ ra hiệu cho vệ sĩ.

Không đợi tôi kịp phản kháng, họ đã lôi tôi như lôi bao rác, ném xuống hồ.

Tần Thư Huyên đứng trên bờ, cười khinh bỉ: “Cô lặn xuống nhặt chiếc vòng lên đi, nếu tìm được, tôi sẽ cân nhắc cho cô làm thiếp!”

Nước lạnh tràn vào khoang mũi, tiếng cười chế giễu bên tai mỗi lúc một mờ đi.

Tôi không biết bơi, vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Dù tôi có giãy dụa thế nào, cơ thể vẫn cứ chìm dần.

Nhưng… tôi vẫn chưa cứu được con trai mình, tôi không thể chết ở đây được!

Tôi gắng hết sức vùng vẫy, nhưng mặt nước chỉ gợn lên vài tia sóng nhỏ rồi lại lặng đi.

Tầm nhìn ngày càng mờ nhòe, ánh sáng trước mắt cũng dần lụi tắt.

Trong lúc ý thức sắp mất hẳn, một bóng đen xé nước lao tới.

Là Chu Thiếu Đình.

Anh lao vào, mạnh mẽ ôm chặt lấy tôi bằng đôi tay rắn chắc.

7

Trong cơn hôn mê, tôi dường như quay lại khoảng thời gian từng bên cạnh Chu Thiếu Đình.

Khi đó, anh vừa bị Tần Thư Huyên bỏ rơi, lại còn bị gãy chân, cực kỳ bất an.

Tôi luôn bên anh, nhẹ nhàng trấn an: “Có em ở đây, đừng sợ. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Chỉ cần tôi không xuất hiện trong tầm mắt anh, anh sẽ cuống cuồng đi tìm.

Có lần tôi ra ngoài mua đồ về muộn, quay lại thì thấy anh đẩy tung đồ đạc trong phòng.

Anh co mình trên xe lăn, đôi mắt đỏ hoe vì khóc.

Thấy tôi quay về, anh lập tức ôm chặt tôi suốt hai tiếng không buông.

Giọng anh run rẩy, trái tim đập thình thịch bên tai tôi, anh thì thầm:

“Ninh Vi, đừng rời xa anh. Anh không cho phép em rời xa anh.”

Giọng nói quen thuộc vang vọng bên tai, tôi cố gắng mở mắt.

Chu Thiếu Đình đang ôm chặt tôi: “Tốt quá rồi, cuối cùng em cũng tỉnh. Anh tưởng sẽ không bao giờ còn được gặp em nữa…”

Tôi sặc nước, anh vội vàng vỗ lưng cho tôi.

Chu Thiếu Đình sờ lên trán tôi, phát hiện nóng ran, liền hoảng loạn hét lên:

“Bác sĩ! Mau đến đây, Ninh Vi hình như bị sốt rồi!”

Lúc mơ mơ màng màng, tôi được đưa đến bệnh viện. Truyền nước biển năm tiếng liền, cuối cùng cũng hạ sốt.

Chu Thiếu Đình luôn ở bên cạnh tôi, nắm chặt lấy tay tôi không rời.

Đến khi tôi hoàn toàn tỉnh táo, anh đang gục đầu ngủ bên mép giường bệnh.

Gương mặt nghiêng áp lên cánh tay, lông mày vẫn khẽ nhíu dù đang ngủ.

Tôi lặng lẽ nhìn anh rất lâu, rồi anh chợt bừng tỉnh.

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, hơi sững người, ánh mắt lúng túng đảo qua đảo lại.

“Đừng nghĩ nhiều. Anh chỉ không muốn em chết ở nhà anh thôi.”

Tôi cúi đầu, hít sâu một hơi: “Cảm ơn anh đã cứu em.”

Ánh mắt Chu Thiếu Đình khẽ run lên, bối rối gãi đầu.

“Bác sĩ nói em không sao. Chiều nay anh còn một cuộc họp, phải đi trước.”

“Anh thay Thư Huyên nói lời xin lỗi. Dù sao cô ấy cũng không thích em, đợi em xuất viện thì thu dọn rời khỏi đây đi.”

Anh nhìn tôi, nhíu mày.

“Anh sẽ bảo quản gia thanh toán lương cho em, còn thêm một tháng tiền bồi thường.”

“Ninh Vi, thế là em cũng nên biết đủ rồi.”

Báo cáo