Chương 7 - Mười Năm Không Tư Cách
Tôi khẽ lắc đầu:
“Chị, em muốn đi thăm mẹ.”
Trước mộ mẹ, tôi cuối cùng bật khóc nức nở.
Tất cả tủi nhục, phẫn uất, không cam lòng, đều theo dòng lệ tuôn trào.
Khóc đủ rồi, tôi lau khô nước mắt, đặt bó hồng trắng trước mộ.
“Mẹ, con về rồi.”
Khi xoay người, ánh nắng vừa rọi xuống.
Tôi biết, cuộc đời mới của mình chỉ vừa mới bắt đầu.
Chương 9
Ba tháng sau, tại dạ tiệc từ thiện thường niên của tập đoàn Cố thị.
Tôi đứng giữa hội trường, chiếc váy cao cấp ôm lấy vóc dáng thon gọn.
Làn da từng rám nắng nay đã trắng mịn trở lại.
Từng cử chỉ, ánh mắt đều toát lên khí chất tiểu thư danh giá.
“Cố tổng.”
Trợ lý bước nhanh đến, thì thầm:
“Thiếu gia tập đoàn Lâm đã đến.”
Tôi quay lại, thấy Lâm Trạch Xuyên mặc âu phục chỉnh tề bước tới.
Anh là con trai duy nhất của nhà họ Lâm từng học tại Harvard, cũng là người tôi từng từ chối cuộc hôn nhân sắp đặt.
“Cố Mộ.”
Anh dừng lại trước mặt tôi, khóe môi khẽ cong:
“Lâu rồi không gặp.”
Tôi nâng ly, mỉm cười:
“Nghe nói Lâm thiếu gia vừa từ New York trở về?”
“Đúng vậy.”
Anh khẽ lắc ly rượu vang, ánh mắt sáng rực:
“Nghe nói cuối cùng em cũng độc thân rồi?”
Tôi bật cười:
“Tin tức nhanh thật đấy.”
“Cả thành phố A này, ai mà chẳng biết?”
Anh ghé sát lại, hương nước hoa nhè nhẹ bao quanh:
“Tiểu thư nhà họ Cố nhẫn nhịn mười năm, cuối cùng cũng lật mặt được màn kịch lớn.”
Tôi khẽ lùi lại:
“Lâm thiếu gia nói đùa rồi.”
“Gọi tôi là Trạch Xuyên.”
Anh bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, ngón tay chạm nhẹ lên những vết chai đã mờ.
“Em biết không? Mười năm nay, anh vẫn luôn…”
“Cố tổng!”
Trợ lý hốt hoảng chạy đến:
“Dương Việt trong tù đang làm loạn, hắn đòi gặp cô lần cuối.”
Bàn tay Lâm Trạch Xuyên siết chặt:
“Đừng đi.”
Tôi nhìn bầu trời ngoài cửa sổ dần tối, nhẹ nhàng rút tay ra:
“Chuẩn bị xe, đi xem sao.”
…
Qua lớp kính dày, Dương Việt tiều tụy đến mức khó nhận ra.
“Cố Mộ.”
Bàn tay run rẩy của hắn áp lên kính:
“Anh thật sự biết sai rồi.”
Tôi lạnh nhạt nhìn hắn:
“Nghe nói anh muốn tự sát?”
“Anh sống không nổi nữa…”
Nước mắt hắn lã chã rơi.
“Lâm Yên đã đổ hết tội lên đầu anh. Anh phải ngồi tù hai mươi năm. Con trai anh thì bị đưa vào trại mồ côi.”
Tôi nhếch môi cười lạnh:
“Thì có liên quan gì đến tôi?”
Hắn bỗng kích động, đập ầm ầm lên tấm kính:
“Cố Mộ! Em không thể vô tình như thế! Chúng ta từng là vợ chồng, mười năm tình cảm, em quên hết sao?!”
Tôi nhíu mày, lùi vài bước, giọng nhạt lạnh:
“Dương Việt, từ lúc anh phản bội tôi, giữa chúng ta đã không còn gì.”
Nghe vậy, hắn phá lên cười điên dại, nước mắt lẫn nụ cười:
“Không còn gì? Cố Mộ, em đúng là máu lạnh! Ngày xưa ai đã nói sẽ mãi mãi ở bên anh, cho anh một mái ấm hạnh phúc?”
Tôi chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không đáp.
Hắn dần im lặng, mắt vô hồn ngước lên trần nhà, miệng lẩm bẩm như kẻ điên:
“Anh không sai… anh là người giàu nhất… anh là con rể nhà họ Cố… tất cả những gì anh làm đều đúng…”
Tôi cau mày, quay sang hỏi viên quản ngục:
“Hắn vẫn thế sao?”
Người kia gật đầu:
“Đúng vậy, cô Cố. Từ khi Lâm Yên trở mặt, tinh thần hắn bất ổn liên tục.”
Tôi nhìn hắn lần cuối.
Dương Việt vẫn thì thầm những câu điên loạn, ánh mắt hoàn toàn mất thần.
Tôi xoay người bỏ đi, bước chân không hề chần chừ.
Ba tháng sau, tôi nhận được thông báo chính thức từ nhà giam.
Dương Việt được chẩn đoán mắc chứng tâm thần phân liệt, đã chuyển sang bệnh viện tâm thần.
“Em đang xem gì vậy?”
Giọng Lâm Trạch Xuyên vang lên từ phía sau, đôi tay ấm áp đặt lên thái dương tôi.
Tôi gấp lá thư thông báo lại, cất vào ngăn kéo:
“Không có gì, chuyện không quan trọng.”
Ngón tay anh nhẹ nhàng xoa tròn bên thái dương tôi:
“Xót xa sao?”
Tôi nắm lấy cổ tay anh, đứng đối diện.
Mùi hương gỗ trầm nhè nhẹ trên người anh, cuốn sạch mọi u ám còn sót lại.
“Chưa từng.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng bình tĩnh mà dứt khoát.
Anh khẽ cười, cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi:
“Thế thì tốt. Hội đồng quản trị sắp bắt đầu rồi, Cố chủ tịch.”
Tôi đứng lên, chỉnh lại nếp áo.
Ngoài kia, logo mới của tập đoàn Cố thị tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
“Đi thôi.”
Tôi nắm lấy tay anh, mỉm cười.
“Đừng để các thành viên hội đồng đợi lâu.”
Cửa thang máy khép lại, chặt đứt mọi quá khứ phía sau.
Ngón tay Lâm Trạch Xuyên nghịch ngợm vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay tôi:
“Tối nay muốn ăn gì? Anh mới học một món mới.”
Tôi bật cười, nụ cười rực rỡ như hoa:
“Anh nấu gì em cũng thích.”
Thang máy đi xuống, qua lớp kính trong suốt có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố.
Nơi ấy có đế chế thương mại của tôi, có cuộc đời mới rực rỡ.
Và có cả anh – Lâm Trạch Xuyên, đang khe khẽ ngân nga bên cạnh.
Đây mới là tương lai xứng đáng để tôi trân trọng.