Chương 6 - Mười Năm Đổi Một Ngày Được Vứt Bỏ

Quay lại chương 1 :

Nhưng đúng lúc ấy, tôi bất chợt nghe thấy tiếng rên rỉ mềm mại của một người phụ nữ.

Với kinh nghiệm của người trưởng thành, tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra và định rút lui trong im lặng.

Chợt tôi nghe giọng nói:

“Đường Họa, con tiện nhân đó không biết đã dùng thủ đoạn gì mà khiến Mục Thâm Nam chết mê chết mệt…”

“Tôi đã bỏ thuốc vào rượu của Mục Thâm Nam, vậy mà anh ta vẫn không chịu đụng vào tôi.”

“Anh ta không muốn, nhưng anh trai thì muốn mà.”

Giọng Tống Chi càng thêm yêu kiều:

“Lần này tôi quay về là để lừa anh ta kết hôn, không thì làm sao chiếm được tài sản của anh ta?

Còn con tiện nhân Đường Họa kia, suốt ngày cản đường tôi.”

Hả? Ăn dưa mà ăn đến cả chính mình thế này?

Thì ra Tống Chi mới chính là kẻ trộm la làng.

Đoạn ghi âm chất lượng như thế, không ghi lại thì phí mất!

Khi Tống Chi bước ra, tôi nhanh tay cất điện thoại, giả vờ như chỉ tình cờ đi ngang qua.

Tiếc là chỉ có cô ta, tên tình nhân kia không thấy đâu.

“Cô làm gì ở đây?”

Tôi nhướng mày đầy khó hiểu:

“Sao? Đây là nhà cô mở à? Tôi không được đến à?”

“Đường Họa, cô nên biết điều đi. A Thâm yêu tôi, chỉ cần tôi nói một câu, cô phải ngoan ngoãn hiến tủy cho tôi!”

“Con cô mất rồi, chắc cô đau lòng lắm nhỉ?”

Câu nói đó khiến lửa giận trong tôi bùng lên.

Ban đầu tôi chẳng định gây chuyện.

Tôi giơ tay, tát liền mấy phát “bốp bốp” khiến Tống Chi không kịp trở tay.

Sau đó, tôi thẳng chân đá cô ta rơi thẳng xuống hồ bơi.

Tôi nheo mắt lạnh lùng:

“Tống Chi, chuyện này là cô đáng phải nhận.”

Sự ồn ào thu hút sự chú ý của đám đông.

Mục Thâm Nam vội vàng lao xuống nước, kéo Tống Chi lên.

“A Thâm… là cô ta…”

Tôi thản nhiên nhún vai, đầy vẻ thú vị:

“Cô Tống, đừng vu khống người khác chứ. Tôi chỉ tình cờ đi ngang, còn tốt bụng gọi người đến giúp cô.

Thế mà cô lại vu khống tôi?”

“Tôi vu khống cô làm gì?” Tống Chi lớn tiếng quát.

“Người ta ai mà chẳng biết cô thích Tổng giám đốc Mục. Vừa nãy anh ấy còn cầu hôn tôi, có khi cô ghen quá nên phát điên cũng nên.”

Tống Chi tái mét mặt:

“A Thâm, chẳng phải anh nói sẽ chăm sóc em cả đời sao?”

Cô ta ôm ngực, sắc mặt khó coi.

Mục Thâm Nam vội nắm tay, dịu dàng trấn an:

“Chi Chi, anh nói được thì nhất định sẽ làm được, em yên tâm.”

Tôi liếc cả hai một cái đầy khinh bỉ:

“Mục Thâm Nam, anh còn biết ngượng không? Đúng là đồ siêu cấp ‘giả tạo’.

Tôi đúng là mù mắt mới từng yêu cái thứ như anh.”

Mục Thâm Nam mặt hơi sầm xuống, giọng đầy tức giận:

“Đường Họa, đừng quá đáng. Tôi đã nói cô là nữ chủ nhân duy nhất của nhà họ Mục, cô rõ ràng biết Chi Chi sức khỏe không tốt mà còn nói mấy lời làm tổn thương cô ấy?”

“A Thâm, cô ta cố ý đấy! Cô ta muốn chia rẽ tình cảm của chúng ta! Tôi thấy cái chết của em gái cô ta là quả báo!”

Nghe đến đây, tôi không nhịn được nữa.

7

Tôi lạnh giọng:

“Ha, tôi đã biết mà. Mục Thâm Nam không đời nào đứng về phía tôi.”

“Vậy thì thế này nhé, để hai người thêm ‘keo sơn gắn bó’, tôi tặng một món quà nho nhỏ.”

Tôi lấy điện thoại ra, mở video vừa ghi âm lúc nãy, đưa cho Mục Thâm Nam xem.

Trong video, rõ ràng là Tống Chi đang nói chuyện lừa Mục Thâm Nam kết hôn để chiếm tài sản, còn khoe khoang về việc giết chết con tôi.

Khuôn mặt của gã đàn ông kia cũng hiện rõ mồn một.

Xem xong, mặt Mục Thâm Nam xanh lét.

Người khác thì không biết anh ta là ai, nhưng Mục Thâm Nam thì biết rất rõ.

Anh ta lập tức đẩy Tống Chi ra:

“Cô không phải đã ly hôn với hắn rồi sao?

Không phải cô nói hắn thường xuyên bạo hành cô sao?

Hai người cấu kết lừa tôi?

Còn đứa bé… là cô giết con tôi?”

“Không phải… A Thâm, anh nghe em giải thích… là hắn ép em…”

“Ép? Tống Chi, tôi thấy cô sung sướng quá cơ mà.”

Tôi cười lạnh, ánh mắt giễu cợt nhìn cô ta.

Mọi người xung quanh đều nhìn cô ta với ánh mắt đầy khinh thường.

“Đường Họa! Con tiện nhân này! Tất cả là tại mày!”

Tống Chi gào lên, nhào tới chỗ tôi, vẻ yếu đuối khi nãy chẳng còn sót lại chút nào.

Tôi nghiêng người né tránh, Tống Chi loạng choạng rồi ngã nhào xuống đất.

Khách mời xung quanh cười ồ lên.

Tống Chi khóc lóc như hoa lê trong mưa, quỳ dưới đất cầu xin Mục Thâm Nam, khóc đến mức suýt ngất:

“A Thâm, anh thật sự không cần em nữa sao?”

Mục Thâm Nam vội vã ôm lấy cô ta vào lòng, ánh mắt lộ vẻ đau lòng lẫn tức giận.

Anh ta nhìn tôi, bất đắc dĩ và mang theo chút áy náy:

“Họa Họa, nể mặt anh, tha thứ cho cô ấy đi.”

Tôi giận quá mà bật cười:

“Mục Thâm Nam, anh nghĩ anh là ai cơ chứ?”

Dù Tống Chi có làm chuyện gì đi chăng nữa, Mục Thâm Nam đều sẵn sàng tha thứ.