Chương 8 - Mười Năm Địa Phủ Trở Về

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thế nhưng cha mẹ nhà họ Thẩm lúc sinh thời đã để lại cho cô ta một quỹ y tế khổng lồ.

Suốt bảy mươi năm, ngày nào cũng có người vì số tiền ấy mà ra sức kéo dài mạng sống của cô ta.

Cuối cùng, cô ta thoi thóp sống đến chín mươi tám tuổi, bước xuống Vong Xuyên liền hóa thành một ác quỷ oán khí nặng nề.

Thấy tôi đứng sau đám quỷ sai, Thẩm Mộ Nghiên không nói không rằng, vung nanh múa vuốt lao về phía tôi.

“Thẩm Tri Sơ! Đi chết đi! Chính mày hại tao thành ra thế này!

Tao hận không thể bẻ gãy từng khúc xương của mày, uống máu của mày! Mày đi chết đi! Mau chết đi!”

Tôi nhìn ác quỷ mặt mày dữ tợn, đang xông thẳng về phía mình.

Chỉ một búng tay.

Ác quỷ lập tức tan thành mây khói, ngay cả một hạt bụi cũng không để lại.

Quỷ sai xung quanh nhìn thấy đều không khỏi rùng mình, run sợ.

Một trăm hai mươi vạn năm sau ở địa phủ, tôi và Cố Minh cùng nhau vinh quang về hưu từ Phân cục Diêm La.

Trong tay tôi có ba mươi triệu điểm công đức, đầu thai vào một gia đình trí thức giàu có, bình an.

Trong tay Cố Minh có hai mươi lăm triệu điểm công đức, đầu thai thành hàng xóm của tôi.

Chúng tôi cùng năm, cùng tháng, cùng ngày sinh, từ nhỏ lớn lên bên nhau.

Thanh mai trúc mã, sớm tối chẳng rời.

Tiểu học, trung học, đại học — đều cùng một trường, ngày nào cũng kề vai sát cánh.

Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi thuận lý thành chương kết hôn.

Trong khoảnh khắc nắm tay nhau bước vào lễ đường, cả hai cùng nhớ lại kiếp trước của mình.

Chúng tôi mỉm cười thấu hiểu với nhau.

Tôi nghĩ, kiếp này, nhất định chúng tôi sẽ hạnh phúc.

【Toàn văn hoàn】

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)