Chương 4 - Mười Năm Địa Phủ Trở Về

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Hơn nữa, mọi người có phát hiện không, tất cả chuyện xấu liên quan đến Thẩm Tri Sơ đều do tiểu thư Mộ Nghiên kể lại. Thực ra chẳng có chứng cứ nào cả.”

“Chẳng lẽ Thẩm Tri Sơ thật sự bị oan sao?”

Ánh mắt Cố Minh chững lại, vô thức nhìn về phía Thẩm Mộ Nghiên.

Bố mẹ và anh trai tôi cũng bắt đầu suy nghĩ, ánh mắt vô tình hay hữu ý đều lướt sang phía cô ta.

Đúng vậy, họ cũng bắt đầu nghi ngờ rồi.

Nghi ngờ đứa con nuôi mà họ cưng chiều hơn hai mươi năm rốt cuộc có thật sự đơn thuần, thiện lương như họ tưởng.

Thẩm Mộ Nghiên bị bao ánh nhìn soi xét, hoảng hốt cắn chặt môi.

“Tôi biết ngay mà, chỉ cần chị trở về, mọi người sẽ lập tức nghi ngờ tôi!

Chị, chị luôn miệng nói tôi hại chết chị! Nhưng tại sao chị vẫn bình yên đứng ở đây?”

“Nếu tất cả mọi người đều không tin tôi, vậy tôi thà dùng cái chết để chứng minh trong sạch!”

Nói xong, cô ta nhặt con dao mà Cố Minh vừa ném, hung hăng rạch một nhát sâu lên cổ tay mình.

Yêu hay không yêu, khác biệt đại khái chính là như thế.

Khoảnh khắc máu từ cổ tay Thẩm Mộ Nghiên tuôn ra, tất cả mọi người ở đó đều hoảng loạn.

Họ thậm chí không còn dám hỏi thêm một câu.

Chỉ vài phút, Thẩm Mộ Nghiên đã được một đám người vội vàng đưa lên xe cứu thương.

Trong sảnh tiệc rộng lớn chỉ còn lại một đống thức ăn thừa nguội lạnh, và tôi – một cô hồn dã quỷ.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ.

Sau một phen náo loạn này, kỳ nghỉ ba ngày mà lãnh đạo phê chuẩn cho tôi chỉ còn lại hai ngày.

Thẩm Mộ Nghiên không chịu mở miệng.

Tôi chỉ có thể dựa vào ký ức cuối cùng của mình để tìm nơi giấu xác.

Tôi đi đến cánh rừng nơi năm xưa cô ta dùng gậy đánh chết tôi, lại tìm đến chiếc máy trộn xi măng từng nghiền nát máu thịt tôi.

Thậm chí còn lần tới từng công trường từng dùng chiếc máy ấy, nhưng tất cả đều vô ích.

Chớp mắt, lại trôi qua một ngày rưỡi.

Tôi chỉ có thể thất thểu quay lại nhà họ Thẩm – nơi tôi mười năm chưa từng trở về.

Thẩm Mộ Nghiên bị thương, cả nhà họ Thẩm đều ở bệnh viện.

Căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lác đác vài người hầu.

Tôi đi vào căn phòng từng ở, phát hiện mọi thứ vẫn nguyên vẹn, luôn được lau dọn sạch sẽ.

Đáng tiếc, thi thể tôi không ở đó.

Tôi nhíu mày thở dài, đành lang thang trong căn nhà vốn mang tên mình.

Tình cờ, tôi bước vào phòng bếp.

Trong tủ kính đặt một bộ bát đĩa đỏ thẫm có hình dáng đặc biệt.

Một luồng cảm ứng mãnh liệt khiến tôi mở to mắt, phấn khích.

Theo bản năng, tôi chộp lấy một người hầu vừa đi ngang, lớn tiếng hỏi:

“Nói mau! Bộ bát đĩa này từ bao giờ mà có?”

Người hầu đó nhận ra tôi, run rẩy đáp:

“Là… là mười năm trước! Tiểu thư Mộ Nghiên tự tay làm! Hiện giờ cả nhà đều dùng bộ bát đĩa này để ăn cơm!”

Tôi nhón chân, lấy ra chiếc đĩa tròn lớn nhất trong tủ kính, ôm chặt vào lòng.

5

Sự cộng hưởng giữa linh hồn và thể xác khiến tôi có thể khẳng định một trăm phần trăm.

Thi thể của tôi chính là bị giấu trong những chiếc bát đĩa này!

Mười năm trước, sau khi Thẩm Mộ Nghiên giết tôi, cô ta đã đem bùn trộn lẫn với máu thịt của tôi làm thành phôi đất, rồi nung thành bát đĩa.

Gia đình tôi ngày ngày dùng những chiếc bát đĩa này để ăn cơm, vậy mà chẳng một ai phát hiện ra manh mối.

Tôi bóp mạnh, ném vỡ chiếc đĩa tròn ôm trong ngực, bên trong lộ ra nửa đốt xương ngón tay chưa kịp bị nghiền nát.

Tốt quá rồi, chỉ cần phá hết đống bát đĩa này, cái chết của tôi sẽ có thể thấy lại ánh sáng mặt trời.

Nửa đêm mười hai giờ, ánh sáng nghiệp hỏa bao trùm toàn thân tôi.

Trong tiếng hoan nghênh nồng nhiệt của toàn thể lãnh đạo và đồng nghiệp, tôi quay trở lại địa phủ.

Cùng lúc đó, bố mẹ tôi đang ở bệnh viện túc trực bên ngoài phòng bệnh của giả thiên kim cũng nhận được điện thoại từ cảnh sát.

“Xin chào, chúng tôi vừa nhận được báo án, trong một bộ đồ ăn bằng sứ ở nhà ông bà đã tìm thấy số lượng lớn tổ chức cơ thể người!”

“Phán đoán sơ bộ, đó chính là con gái lớn mất tích mười năm nay của ông bà – Thẩm Tri Sơ!”

“Xin gia đình nhất định phải phối hợp điều tra.”

Người nghe máy chính là bố tôi, Thẩm Kiến Quân.

Lúc ấy ông đang gọt táo cho Thẩm Mộ Nghiên nằm trên giường bệnh.

Vì không rảnh tay nên ông bật loa ngoài.

Lời cảnh sát vừa dứt, tay ông run lên, lưỡi dao bén liền cắt một đường vào ngón tay cái.

Máu lập tức rỉ ra, nhưng ông ta như chẳng hề hay biết, vẫn cầm chặt con dao gọt hoa quả, nụ cười dịu dàng còn chưa kịp rút lại.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)