Chương 2 - Mười Năm Địa Phủ Trở Về
Nhưng mỗi lần trong quá khứ, cho dù tôi có chứng minh giả thiên kim nói toàn dối trá,
chỉ cần cô ta khóc, thì gia đình lại quay sang khuyên tôi, bảo tôi đừng so đo.
Cho nên lần này, tôi sẽ không còn giải thích gì nữa.
Tôi chỉ muốn tìm được sự thật.
“Yên tâm đi mẹ, hôm nay con đến đây chỉ để hỏi một câu trả lời, tuyệt đối không làm phiền mọi người.”
Tôi mỉm cười nhìn Thẩm Mộ Nghiên đang rúc trong lòng mẹ.
“Em gái, vừa rồi em không phải nói, chỉ cần chị xuất hiện chúc phúc thì em làm gì cũng được sao?”
“Giờ chị chúc em tân hôn hạnh phúc, em có thể nói cho chị biết, rốt cuộc em đã giấu xác chị ở đâu không?”
Cảm giác guilty và sợ hãi cực độ khiến toàn thân Thẩm Mộ Nghiên dựng ngược lông tơ.
Cô ta lại hét toáng một tiếng, điên cuồng lao khỏi phòng trang điểm.
Lao thẳng vào vòng tay của bố và anh trai đang đón khách ngoài cửa, cuống quýt lắp bắp.
“Bố, anh, cứu em! Thẩm Tri Sơ, chị ấy đến đòi mạng em!”
Nghe thấy ồn ào, khách khứa xung quanh đều nhìn về phía này.
Họ chỉ trỏ chiếc áo phao rách rưới dính bẩn trên người tôi mà xì xào bàn tán.
“Thẩm Tri Sơ? Không phải cô ta chính là vị tiểu thư chân chính, mười năm trước bỏ trốn cùng toàn bộ tiền lưu động của gia đình sao?”
“Nhìn bộ dạng rách nát này chắc chắn là ở ngoài không sống nổi nữa rồi!”
“Tôi nghe nói cô ta từ nước ngoài mắc bệnh bẩn thỉu mang về!”
“Đúng đúng, tôi còn nghe bảo mấy hôm trước cô ta vì tiền mà phá thai, còn thuê người kéo tiểu thư Mộ Nghiên vào ngõ nhỏ kia!”
“Người đàn bà này sao mà độc ác như vậy? Chẳng trách tiểu thư Mộ Nghiên lại sợ đến thế!”
Những lời gièm pha về tôi rộ lên khắp sảnh tiệc.
Mãi cho đến khi một giọng trẻ con non nớt cao vút vang lên, xé tan sự ồn ào.
“Chị ơi, gót chân chị không chạm đất nè Có thể dạy em làm sao để bay như vậy không?”
Cô bé vừa nói lập tức bị bố mẹ bịt miệng kéo đi.
Mọi người lúc này mới nhận ra.
Đúng là chân tôi không hề chạm đất.
Trong ánh đèn sáng rực, phía sau tôi cũng không có bóng.
Một bầu không khí quỷ dị, âm u tức khắc bao trùm cả hội trường.
Tôi đứng đó, cúi mắt mỉm cười với đứa trẻ.
“Không được đâu! Chỉ có người chết rồi mới có thể lơ lửng như vậy!”
“Em gái! Em vẫn chưa trả lời chị! Sau khi giết chị, rốt cuộc em giấu xác chị ở đâu hả?”
Lời tôi còn chưa dứt.
Thẩm Mộ Nghiên không biết từ đâu rút ra một sợi chỉ, giơ lên làm bằng chứng, vừa khóc vừa la.
“Chị, trò ảo thuật lơ lửng này chị từng lừa rất nhiều người rồi!
Nếu chị vẫn còn ghen tị vì em đoạt mất tình yêu của bố mẹ, thì hôm nay chị làm nhân vật chính của lễ đính hôn này đi! Em chỉ xin chị tha cho em một con đường sống thôi!”
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Mộ Nghiên đều là như thế.
Ngày đầu tiên tôi về nhà.
Cô ta vừa thấy tôi đã quỳ xuống dập đầu, khóc lóc thảm thiết.
Như thể tôi là một con quái vật có thể nuốt sống cô ta, tuyệt thực cả một tuần không chịu ăn.
3
Từ đó về sau, bố mẹ không dám biểu lộ chút quan tâm nào dành cho tôi nữa.
Bố mẹ luôn nói, vì tôi là con ruột của họ.
Giữa chúng tôi tồn tại một sợi dây máu mủ không thể tách rời.
Cho nên họ phải đem phần lớn sự yêu thương dồn hết cho đứa con nuôi.
Như vậy thì Thẩm Mộ Nghiên mới không vì thân phận mà tự ti.
Thế nhưng, họ lại quên mất một điều.
Tôi cũng là con người, cho dù huyết thống có nóng bỏng đến đâu, cũng sẽ dần nguội lạnh trong từng lần thiên vị.
“Chát” một tiếng.
Bàn tay nặng nề của bố tát thẳng vào mặt tôi.
“Nghịch nữ! Thu lại mấy trò lừa mắt này đi! Cút ra ngoài ngay! Dọa hỏng mất Nghiên Nghiên thì tao chỉ hỏi tội mày thôi!”
Anh trai Thẩm Diệu cũng xông lên, chỉ thẳng vào mặt tôi mà quát lớn.
“Đúng đấy! Đồ rác rưởi giả thần giả quỷ! Không cút thì tôi báo cảnh sát ngay!”
Nhưng người chết rồi thì sẽ chẳng còn cảm giác đau đớn.
Ngay cả trái tim, dường như cũng không còn biết đau nữa.