Chương 9 - Mười Năm Để Nói Lời Từ Giã
Anh ta đáp như lẽ đương nhiên:
“Tất nhiên rồi, vì anh vốn là!”
“Vậy thì tốt.” Tôi gật đầu. “An An hiện giờ từ ăn uống, chỗ ở, học phí đến lớp kỹ năng, tổng cộng chi phí mỗi năm cả triệu.
Anh đã muốn nhận con, thì tiền cấp dưỡng mấy năm qua cũng xin phép tính đủ nhé.”
“Không nhiều, chỉ vài ba triệu thôi.”
Lục Lẫm: “…”
Anh ta rời đi với vẻ mặt đầy uất ức, để lại một câu:
“Đinh Lê, là cô ép tôi trước.”
“Đừng có mà hối hận!”
Từng lời như thể mình bị buộc phải làm thế, như thể anh ta còn chút chính nghĩa nào đó.
Người không biết nhìn vào còn tưởng anh ta là người quân tử.
Tôi thật không hiểu, sao ngày xưa tôi lại không nhận ra anh ta diễn giỏi đến vậy.
Trợ lý tỏ ra lo lắng:
“Chị Đinh, chị dồn anh ta đến bước đường cùng thế này, nhỡ anh ta làm chuyện gì quá khích thì sao?”
Tôi nhìn bóng lưng anh ta rời đi, hờ hững đáp:
“Nếu không dồn gắt hơn chút, chó làm sao nhảy tường?”
Cũng trong đêm hôm đó, blog cá nhân của Lâm Tư Mạn—vốn im ắng cả năm trời—bất ngờ đăng tải ảnh vợ chồng “ngọt ngào” của cô ta và Lục Lẫm.
Tài khoản bỗng dưng náo nhiệt trở lại.
“Má ơi, couple mẹ theo đuổi sống lại rồi kìa!”
“Hạnh phúc quá đi, như kiểu phiên ngoại được cập nhật bất ngờ sau khi truyện ngọt kết thúc vậy!”
“Ai là người đồn đoán cuộc sống của Tư Mạn không hạnh phúc vậy? Người ta yêu nhau chết đi được ấy chứ!”
Dưới phần bình luận đó, Lâm Tư Mạn chỉ trả lời một câu duy nhất:
“Đúng là từng có một vài hiểu lầm… Nhưng bỏ đi, anh Lẫm yêu mình rất nhiều, không phải ai đó giở trăm mưu ngàn kế là cướp được. Chúng mình đang rất hạnh phúc.”
Bình luận lập tức dậy sóng. Comment được nhiều lượt thích nhất là:
“Lại là con mẹ mặt vàng kia giở chiêu chứ gì? Cướp chồng người ta mà sống nhơn nhơn cả đời.”
Lâm Tư Mạn không trả lời, nhưng cũng không xóa.
Sức nóng của tài khoản lại được đẩy lên.
Ngày thứ ba, Lục Lẫm bước vào trụ sở công ty đối thủ của tôi.
Cùng lúc đó, trợ lý gõ cửa văn phòng tôi:
“Chị Đinh, đây là hồ sơ thầu lần này.”
Tôi lật xem được hai trang thì bỗng nhớ ra điều gì, ngẩng đầu hỏi:
“Quy trình nghỉ việc của Trương Minh đã hoàn tất chưa?”
Trợ lý gật đầu:
“Trước đó anh ta còn làm loạn đòi không nghỉ, nhưng hôm qua không hiểu sao đột nhiên ngoan ngoãn ký, cầm tiền bồi thường rồi dọn bàn làm việc, bảo là tìm được chỗ mới rồi.”
“Chỉ là ở A thị này, ngoài công ty đối thủ của chúng ta, còn ai dám nhận anh ta nữa đâu?”
Vì là đối thủ cạnh tranh, nên phía bên kia đương nhiên chẳng quan tâm đến lời cảnh cáo của tôi, lại càng không sợ đắc tội với tôi.
Tôi gật đầu, coi như đã hiểu rõ.
Ngày hôm sau, chỉ còn một tiếng trước buổi lễ đấu thầu, tài khoản của Lâm Tư Mạn bất ngờ đăng tải một đoạn video.
Trong video, cô ta mặc một chiếc váy trắng, trang điểm nhợt nhạt, trông vô cùng đáng thương:
“Từ trước đến nay, tôi không muốn khiến fan lo lắng, cũng không muốn công kích ai trên mạng, nhưng lần này, tôi thật sự không chịu nổi nữa.”
Cô ta ngước mắt, ngấn lệ nhìn thẳng vào ống kính:
“Chị Đinh Lê, em biết chị đang xem, cũng biết chị vẫn không cam lòng chuyện năm đó anh Lẫm ly hôn với chị rồi chọn em.”
“Chị có hận em, oán trách anh Lẫm, bọn em cũng không bận tâm. Nhưng điều chị không nên làm nhất—là lén sinh đứa con rồi dùng nó làm con bài mặc cả. Trẻ con không phải công cụ để tranh sủng!”
“Em và anh Lẫm sẽ không lạnh lùng như chị. Chị nghĩ sinh ra đứa con thì anh Lẫm sẽ ly hôn với em quay lại với chị sao? Không đâu. Trái lại, bọn em sẽ kiện ra tòa, giành quyền nuôi con.”
“Dù chị có đối xử với con thế nào, anh Lẫm vẫn là cha ruột của đứa bé.”
“Còn em, em cũng sẽ coi đứa trẻ như con ruột của mình.”
Một màn diễn vừa bất lực lại vừa cao thượng.
Ngay lập tức, dư luận dậy sóng. Thông tin cá nhân và quá khứ của tôi bị đào bới.
Từ khóa “Đinh Lê ép cưới bằng con”
“Đinh Lê tiểu tam chen chân”
chiếm giữ vị trí top 1 và 2 trên hot search.
Fan của Lâm Tư Mạn lao vào đầu tiên:
“Bà cô à, đừng có hài hước nữa. Người ta vợ chồng ân ái, bà là cái thá gì?”
“Con cái là vô tội, đem ra làm công cụ ép người khác đúng là ghê tởm.”
“Không ai hiểu được, sao trong truyện nữ phụ ác độc mang con đến chia rẽ nam nữ chính lại thành thật ở đời thật!”
Trợ lý lập tức xin chỉ thị ngay khi thấy dư luận bùng phát.
Không phải vì tôi không xử lý được—mà là:
“Tiểu thư nhà mình đọc được mấy tin đó, đang gào ầm đòi lên mạng chửi lộn đây này.”
Cô bé vẫn nóng nảy như mọi khi. Tôi xua tay:
“Dắt An An đi chơi game đi, mấy chuyện khác đợi đấu thầu xong rồi tính.”
Nhưng buổi đấu thầu lần này lại kết thúc nhanh bất ngờ.