Chương 4 - Mười Năm Để Nói Lời Từ Giã

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi, Đinh Lê, đã bế con gái xoay người rời khỏi đó.

Trong điện thoại, tin nhắn từ trợ lý bật lên:

【Tổng giám đốc Đinh, theo chỉ thị của chị, thủ tục nghỉ việc của Trương Minh đã gần hoàn tất.】

Tôi không biểu lộ gì nhiều:

“Tiền bồi thường cần trả thì cứ trả, nhưng nghề này, anh ta cũng đừng mơ tiếp tục nữa.”

Đầu dây bên kia lập tức xác nhận rõ ràng.

Tôi là người có tính khí ôn hòa. Từ khi tôi nhận ra rằng cãi nhau chẳng giải quyết được gì, tôi đã không còn đôi co với bất kỳ ai nữa.

Bởi vì thay vì phí thời gian và nước bọt, thà dứt khoát một lần còn hơn.

Giống như khi phát hiện Lục Lẫm thay lòng, tôi lập tức cầm hết tài sản rồi ly hôn.

Phát hiện nhà người ta không biết điều, tôi trực tiếp sa thải và phong sát.

Trên xe, cô nhóc rúc đầu vào cổ tôi, vẫn còn để bụng chuyện khi nãy, khẽ nói:

“Mẹ đừng sợ, dù không có ba, An An cũng có thể đánh người xấu giùm mẹ. An An làm chồng mẹ.”

Cái đứa nhỏ này… đúng là đảo lộn trật tự trời đất.

Tôi véo mông nó một cái, lập tức ngoan ngoãn lại.

Thứ Bảy, tôi đưa An An đi tham quan một buổi triển lãm khoa học công nghệ quốc phòng, thì bất ngờ nghe tiếng gọi đầy kinh ngạc phía sau:

“Đinh Lê?!”

Tôi quay đầu theo bản năng—chỉ thấy Lục Lẫm giờ đã không còn phong thái hiên ngang như năm xưa.

Cũng phải thôi. Ngày đó tôi gửi đơn tố cáo đến Cục Chính trị quân đội, lập tức gây chấn động.

Giữa anh ta và Lâm Tư Mạn vốn đã chẳng trong sạch gì, trong khu nhà gia đình quân nhân đầy rẫy lời đồn về họ.

Cuối cùng, Lục Lẫm bị giáng chức, điều ra khỏi thủ đô, Lâm Tư Mạn cũng theo anh đến Tây Bắc.

Nhiều năm trôi qua nhân tài trong quân khu không thiếu, Lục Lẫm đến giờ vẫn chưa thể quay lại vị trí cũ.

Anh gầy đi rất nhiều, mặc dù vẫn giữ dáng trong quân phục, nhưng cổ áo lại dính đầy vết dầu mỡ—chuyện chưa từng xảy ra trước đây.

Lâm Tư Mạn mặc váy dài, nhẹ nhàng đi phía sau anh.

“Sao em lại ở đây?”

Tôi khó hiểu hỏi.

Triển lãm này dù là sự kiện an ninh cấp ba, nhưng dù sao Lục Lẫm cũng là sĩ quan, chẳng lẽ lại bị phân đến canh gác?

Nhưng Lục Lẫm lại như không nghe thấy, ánh mắt sáng lên vui mừng nhìn tôi:

“Bao năm nay anh vẫn luôn muốn liên lạc với em. Đinh Lê, thấy em bình an, anh yên tâm rồi.”

Tôi thì có thể xảy ra chuyện gì?

“Đinh Lê, những năm qua… em sống ổn chứ?”

Lục Lẫm dè dặt hỏi.

Tôi suýt thì quên mất, từ khi thành lập công ty logistics, vì dưỡng thai nên tôi đã chọn rút lui khỏi ánh đèn sân khấu, lui về hậu trường.

Dù tôi vẫn là người điều hành thực tế, nhưng người đứng tên trên danh nghĩa là một CEO thuê ngoài chuyên nghiệp.

Lục Lẫm có lẽ vẫn nghĩ, mất anh rồi tôi sẽ sống nghèo khổ, cô độc không nơi nương tựa.

Tôi cũng chẳng buồn giải thích, chỉ nhẹ gật đầu:

“Em sống rất tốt.”

Lịch sự hỏi lại:

“Còn anh thì sao?”

Lục Lẫm định trả lời, nhưng Lâm Tư Mạn đã nhanh tay ôm lấy cánh tay anh, chen ngang:

“Bọn tôi cũng sống rất hạnh phúc, cảm ơn cô Đinh đã quan tâm. Nhưng đàn ông đã có gia đình rồi, xin cô đừng hỏi han nhiều như vậy nhé?”

Cái kiểu phòng bị lộ liễu và quá lố ấy, trong hoàn cảnh này chỉ khiến người ngoài thấy nực cười, nhỏ mọn.

Lạ ghê, khi ngày xưa liếc mắt đưa tình với Lục Lẫm, cô ta không biết anh là người có gia đình à?

Nếu là trước đây, Lục Lẫm chắc sẽ thấy cô ta đáng yêu. Anh ta từng thích nhất là khi người con gái mình yêu vì anh mà ghen tuông.

Nhưng bây giờ, anh lại nhíu mày:

“Anh chỉ đang hàn huyên chút chuyện cũ với Đinh Lê, em lại giở trò gì nữa vậy?”

Ánh mắt khó chịu của anh giờ đây, khác xa ánh nhìn nồng nhiệt đầy yêu thương ngày trước.

Mặt Lâm Tư Mạn tái nhợt.

Cô ta thực ra là người rất dễ đoán.

Trước kia dựa vào thân phận vợ liệt sĩ mà được chăm sóc đủ đầy, sau đó thuận lợi gả vào nhà tướng quân. Sự suôn sẻ đó dần nuôi lớn sự kiêu ngạo ẩn giấu dưới vẻ ngoài yếu mềm của cô ta.

Giờ bị Lục Lẫm mắng trước mặt tôi, ngay giữa nơi công cộng, đầu ngón tay cô ta cũng bắt đầu run lên từng chút.

Nhưng cô ta dường như mãi chỉ biết dùng một chiêu cũ để đối phó.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, nước mắt cô ta rơi xuống, giọng nghẹn ngào run rẩy:

“Anh cuối cùng vẫn thấy em không bằng chị Đinh Lê… Em không giỏi giang bằng chị ấy, cũng không đảm đang chịu khó như chị ấy… Nhưng anh rõ ràng từng nói——”

Từng nói anh thích chính sự ngây thơ trong sáng, chưa từng vướng bụi trần của cô ta.

Nhưng câu nói ấy không thể hoàn thành.

Người đàn ông từng chỉ vì một câu “em chóng mặt” của cô mà điều động cả bác sĩ quân y, giờ đây lại chẳng có chút kiên nhẫn:

“Biết mình không bằng người ta còn nói làm gì?”

Lâm Tư Mạn: “…”

Tôi: “…”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)