Chương 2 - Mười Năm Để Nói Lời Từ Giã

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi xua tay từ chối, sau đó thẳng thừng gọi một chiếc xe sang đưa đón tận nơi.

Bốn mươi phút sau, tôi xuất hiện ở khoa sản Bệnh viện Tổng quân khu.

Bác sĩ đẩy bảng kết quả kiểm tra thai kỳ đến trước mặt tôi:

“Cô Đinh, thai nhi phát triển rất ổn định.”

Lục Lẫm không chỉ để lại cho tôi nhà và xe, còn để lại cho tôi một đứa con.

Nhưng, suốt đời này anh sẽ không bao giờ biết.

Sau khi ly hôn, tôi rũ bỏ thân phận vợ quân nhân, ngược lại càng có thể toàn tâm toàn ý phát triển sự nghiệp.

Tôi dùng số tiền Lục Lẫm để lại, lại tận dụng các mối quan hệ tích lũy được suốt nhiều năm trong quân khu, mở công ty logistics xuyên biên giới ở khu vực biên giới.

Ai nấy đều nói vị thiếu tướng sắt đá ấy rốt cuộc cũng không qua nổi ải mỹ nhân,

không chỉ dâng hết tài sản, ngay cả người vợ mười năm cũng dứt khoát ly hôn.

Hôn lễ của anh và Lâm Tư Mạn được tổ chức long trọng chưa từng thấy.

Đoàn văn công quân khu đích thân biên đạo tiết mục, đài truyền hình địa phương còn làm cả phóng sự chuyên đề.

Dù là tay trắng rời đi, nhưng những người đồng đội từng kề vai sát cánh nơi chiến trường vẫn nể tình mà cho anh đủ thể diện.

Một người bạn chiến hữu từng vào sinh ra tử với tôi gửi ảnh lễ cưới, giọng đầy tức giận:

“Mười năm cùng sống chết ở biên giới, mới ly hôn ba tháng? Vậy mà hắn ta còn để đoàn văn công biểu diễn cho đám cưới! Chẳng phải là tát thẳng vào mặt cậu trước toàn quân khu sao?”

“Giờ trên mạng còn đồn rùm lên, nói Lâm Tư Mạn mới là Bạch Nguyệt Quang mà hắn tìm lại được sau khói lửa chiến tranh, còn cậu chỉ là do tổ chức sắp xếp, tạm bợ cho xong.”

Nói đến đây, người bên kia lạnh lùng cười:

“Nói vớ vẩn! Năm đó ai chẳng biết Lục Lẫm bất chấp bị kỷ luật cũng phải trèo tường mang trứng gà cho cậu!”

Đúng là chẳng ai hiểu rõ bằng họ—Lục Lẫm ngày ấy đã từng yêu tôi đến nhường nào.

Trong trạm gác âm bốn mươi độ, chính anh là người dùng thân nhiệt sưởi ấm đôi tay đôi chân tê cóng của tôi.

Khi chiến tranh nổ ra, anh dùng thân mình chắn đạn thay tôi.

Con người anh chính là như vậy—yêu tôi thì dốc hết mọi thứ, mà khi không còn yêu nữa thì cũng dứt khoát gọn gàng.

Phần bình luận dưới video toàn là lời tán thưởng:

“Tiểu thuyết quân đội bước ra đời thật! Thiếu tướng mặt lạnh vì tình mà tay trắng rời đi!”

“Vợ chính nên biết điều mà tự lui đi chứ! Làm lỡ dở tình yêu đích thực của người ta bao nhiêu năm!”

“Nếu không vì cô ta, Tư Mạn đã sớm ở bên thiếu tướng rồi, đâu cần uổng phí cả tuổi thanh xuân!”

Cũng nhờ lúc này tôi mới biết, Lâm Tư Mạn đã đăng tải lên mạng từng chút một chuyện giữa cô ta và Lục Lẫm.

Từng lần Lục Lẫm chăm sóc cô ta sau khi chồng cô ta hy sinh, đều được viết thành những chương truyện “thầm yêu nhẫn nhịn”.

Bình luận nổi bật nhất viết:

“Phiên bản đời thật của ! Vị tướng quân sắt đá bảo vệ vợ liệt sĩ × Bạch nguyệt quang dịu dàng kiên cường!”

“Vợ chính cút nhanh đi! Cản trở đôi trẻ đến với nhau, chết cả nhà đi!”

Ước nguyện của họ, đúng là đã thành sự thật—cả nhà tôi giờ thật sự chẳng còn ai cả.

Cha tôi đã hy sinh trong cuộc xung đột biên giới nhiều năm trước, mẹ tôi cũng đi theo ông.

Giờ đến cả người chồng từng cùng tôi vào sinh ra tử, cũng đã trở thành anh hùng trong lòng người khác.

Tôi chẳng còn gì nữa.

Chỉ còn uống canh gà bổ dưỡng, nuôi dưỡng đứa con không cha trong bụng, sở hữu công ty riêng, làm nữ chủ giàu có, và gặm nhấm nỗi cô đơn mênh mông sau khi không còn Lục Lẫm.

“Đừng gửi mấy thứ này nữa.” Tôi nói với người đồng đội cũ ở đầu dây bên kia. “Tôi sớm đã buông rồi.”

Tôi không nói với họ rằng, thật ra khi Lục Lẫm cưới vợ, anh từng gửi thiệp mời cho tôi.

Trong điện thoại, anh nói:

“Đinh Lê, dù không còn là vợ chồng, chúng ta từng là đồng đội cùng vào sinh ra tử. Em nên đến chứng kiến lễ cưới của anh.”

Tiếng nền là giọng Lâm Tư Mạn nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Anh Lẫm đừng làm khó chị Lê nữa, đều là lỗi của em…”

Giọng cô ta nghẹn ngào, như tia lửa nhỏ văng vào kho thuốc nổ. Lục Lẫm đột nhiên lớn tiếng:

“Đinh Lê! Mười năm mưa bom bão đạn em đều vượt qua được, giờ đến chút thể diện này cũng không cho anh sao?!”

Tôi bật cười vì tức, trước đây nhịn là vì tiền và chút tình nghĩa cũ, bây giờ họ lại thật sự xem tôi là quả hồng mềm dễ nắn?

Nhưng tôi xưa nay tính khí ôn hòa, chẳng thích cãi vã với ai, bây giờ cũng vậy, tôi mỉm cười rạng rỡ:

“Tất nhiên phải chứng kiến rồi. Không những đi, còn tặng quà cưới thật lớn nữa.”

Đầu dây bên kia vui hẳn lên:

“Đinh Lê, anh biết ngay em không hẹp hòi mà!”

Những câu sau tôi không nghe rõ, vì thực sự chẳng rảnh để nghe họ lải nhải, liền dứt khoát nhấn chặn.

Dù sao bác sĩ cũng dặn, tiếp nhận quá nhiều cảm xúc tiêu cực sẽ ảnh hưởng đến việc dưỡng thai.

Sau này có đồng đội tham dự đám cưới kể lại, hôm ấy, Lục Lẫm cả buổi hồn vía trên mây, cứ mãi nhìn về phía cửa lễ đường, như thể đang chờ ai đó.

Nhưng anh ta đợi mãi, cũng chẳng thấy người ấy xuất hiện.

Chỉ là, trước sự chứng kiến của toàn quân khu, anh ta nhận được một món quà đặc biệt từ người vợ cũ—chín mươi chín vòng hoa phúng viếng.

Câu đối bên trái: Chúc vô sinh không con.

Câu đối bên phải: Mừng con cháu đầy đàn.

Nhưng chuyện đó liên quan gì đến tôi?

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)