Sau khi những bức ảnh riêng tư của tôi bị bạn trai – một thiếu tướng trong quân khu – tung lên mạng, tôi giấu tất cả mọi người, lặng lẽ làm thủ tục xuất ngũ và xin đi viện trợ nước ngoài.
Mười năm sau, tôi gặp lại Lục Hàn Châu trong buổi họp mặt cựu chiến hữu.
Những người bạn xung quanh đều đã kết hôn, sinh con, chỉ có anh – từ ngày chia tay tôi – vẫn độc thân.
“Khánh Nhiên, chắc chắn Lục Hàn Châu vẫn đang chờ cậu đấy!
Bao nhiêu năm qua anh ấy chẳng yêu ai, cũng chẳng cưới ai cả.”
Họ vừa nói dứt câu, Lục Hàn Châu liền bước vào.
Bộ quân phục thẳng tắp, khí thế lạnh lùng khiến mọi ánh mắt trong phòng đều hướng về anh.
Mười năm không gặp, Lục Hàn Châu vẫn anh tuấn phi phàm như xưa,
chỉ là ánh mắt không còn sắc bén như thời niên thiếu, thay vào đó là vẻ trầm ổn và uy nghi giữa hàng lông mày.
Mọi người biết rõ mối quan hệ giữa tôi và anh, nên đã cố ý sắp xếp cho hai chúng tôi ngồi cạnh nhau.
Người đàn ông ấy lặng lẽ nhìn tôi rất lâu, như thể có hàng ngàn lời muốn nói,
nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một câu chào hỏi dịu dàng:
“Khánh Nhiên, lâu rồi không gặp.”
“Ừm, lâu rồi không gặp.”
Tôi nhàn nhạt đáp lại, trên mặt không hề lộ ra chút cảm xúc nào của cuộc hội ngộ sau ngần ấy năm xa cách.
Tôi chợt nhớ lại thời điểm ngay trước kỳ tuyển chọn đặc nhiệm, trên mạng bất ngờ lan truyền những bức ảnh riêng tư của tôi.
Chỉ sau một đêm, danh tiếng tôi sụp đổ, tư cách dự tuyển cũng bị hủy bỏ ngay lập tức.
Mà những bức ảnh đó, đều là do Lục Hàn Châu dỗ dành mãi tôi mới chịu chụp.
Bình luận