Chương 5 - Mười Năm Chờ Đợi Dưới Ánh Đèn Hoa Sen

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Giang Triệt và Chu Tĩnh Hiền lập tức tái mét, ánh mắt ngập tràn sợ hãi và không thể tin nổi.

Chuyện này, bọn họ nghĩ rằng đã dùng tiền và quyền lực che đậy đến hoàn mỹ,

không ai có thể biết được.

Đường Tuyết Nhu và những người họ hàng khác thì sửng sốt, hiển nhiên hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

Tôi nhìn thấy rõ ràng từng nét biểu cảm kinh ngạc của họ, rồi tiếp tục tung ra quân bài thứ hai.

“Tôi ở bên anh ta mười năm, không phải để cứu anh ta.”

Trong giọng nói tôi là mười năm oán hận bị đè nén.

“Tôi làm vậy theo lời chỉ dẫn của một vị đại sư,

dùng dương mệnh cực vượng trên người Giang Triệt, để nuôi dưỡng tàn hồn sắp tan biến của anh trai tôi.”

“Tất cả… chỉ để đợi đến hôm nay!”

Tôi giơ cao miếng ngọc, hướng về phía Giang Triệt, thực hiện phán quyết cuối cùng.

“Miếng ngọc này, chính là hồn khí của anh tôi. Mười năm được dương khí nuôi dưỡng, hôm nay là lễ Trung Nguyên, dùng máu của anh làm dẫn.”

Tôi nở một nụ cười lạnh lẽo.

“Anh tôi…”

“Cuối cùng cũng đã trở về.”

Vừa dứt lời, Giang Triệt lại phát ra một tiếng thét không giống tiếng người.

“Á—!!!”

Anh ta như một quả bóng bị đâm thủng, cơ thể yếu đi thấy rõ chỉ trong chớp mắt.

Cả người trở nên tiều tụy, hốc mắt lõm sâu, làn da mất đi sinh khí.

Ở góc khuất phía sau lưng anh ta.

Một cái bóng mờ mờ, trong suốt, đang dần dần hiện hình.

Gió âm gào thét.

Bóng người đó vừa xuất hiện, nhiệt độ trong phòng khách lập tức hạ xuống mức đóng băng.

“Quỷ… có quỷ!!!”

Tên đại sư huyền học là người đầu tiên sụp đổ, hoảng loạn lao về phía cửa, ngay cả pháp khí cũng vứt lại.

Chu Tĩnh Hiền và Đường Tuyết Nhu sợ hãi ôm chặt lấy nhau, hét lên chói tai, chân mềm nhũn ngã quỵ xuống đất.

Những người thân khác của nhà họ Giang càng hoảng loạn, kẻ chui xuống gầm bàn, kẻ co rúm ở góc tường — toàn bộ nhà họ Giang trở nên hỗn loạn.

Không còn ai để ý đến tôi nữa.

Toàn bộ nỗi sợ của họ đều tập trung vào Giang Triệt và cái bóng sau lưng anh ta.

Tinh thần của Giang Triệt hoàn toàn sụp đổ.

Anh ta nhìn cái bóng ngày càng rõ ràng kia, lúc thì bật khóc, lúc lại gào thét kinh hoàng.

“Anh ơi! Em sai rồi! Em xin lỗi! Xin anh tha thứ cho em!”

Anh ta quỳ sụp xuống đất, liên tục dập đầu trước cái bóng, trán rất nhanh đã đổ máu.

“Không phải em! Em không cố ý! Xin anh tha cho em!”

Anh ta nói năng lộn xộn, nước mắt nước mũi lèm nhem, đâu còn dáng vẻ thiếu gia nhà giàu phong độ như trước.

Tôi bình thản nhìn anh ta, bước đến đứng trước mặt.

“Xin lỗi là xong sao?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)