Chương 2 - Mười Năm Chờ Đợi Dưới Ánh Đèn Hoa Sen
Trong phòng khách, các thành viên chủ chốt của nhà họ Giang đều có mặt.
Mẹ của Giang Triệt – Chu Tĩnh Hiền – ngồi ở ghế chủ, bên cạnh là Đường Tuyết Nhu.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía tôi, xen lẫn cảnh giác và ghét bỏ.
“Trần Viên, cô đến rồi à.”
Chu Tĩnh Hiền là người mở lời trước, nở một nụ cười giả tạo.
“Mười năm qua cô đã cực khổ rồi, nhà họ Giang chắc chắn sẽ không bạc đãi cô.”
Bà ta ra hiệu cho luật sư đẩy một tập tài liệu đến trước mặt tôi.
“Xem đi, đây là bản thỏa thuận mà chúng tôi đã soạn.”
Tôi cúi mắt, nhìn xuống những dòng chữ đen trên nền giấy trắng.
Một triệu, để chấm dứt tất cả.
Trong bản thỏa thuận quy định, tôi phải vĩnh viễn rời đi, không được nhắc đến bất kỳ mối quan hệ nào với nhà họ Giang, đặc biệt là chuyện Giang Triệt “chiêu hồn gọi quỷ”.
Chu Tĩnh Hiền nâng chén trà, nhẹ nhàng thổi một hơi.
“Số tiền này đủ để cô sống sung túc nửa đời còn lại. Ký vào đi, từ nay đôi bên xem như không ai nợ ai.”
Đường Tuyết Nhu ở bên phụ họa, giọng điệu đắc ý.
“Làm người thì phải biết đủ. Nhà họ Giang cho cô số tiền này,đã là nhân nghĩa đến cùng rồi.”
Tôi nhìn khuôn mặt giả dối của bọn họ,hốc mắt dần dần đỏ lên.
Tôi không nhìn bản thỏa thuận, mà ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.
Nơi đó trống rỗng.
Giang Triệt cuối cùng vẫn không xuống.
Giây tiếp theo, tôi vươn tay, chộp lấy bản thỏa thuận.
“Xoẹt——”
Tờ giấy bị tôi xé làm đôi.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Sắc mặt Chu Tĩnh Hiền tối sầm lại.
“Trần Viên, ý cô là gì?
Thấy ít à?”
Tôi không trả lời, nước mắt rơi từng giọt to nặng nề.
Tôi ném thẳng bản thỏa thuận đã bị xé xuống đất, khóc nức nở, gào lên.
“Tôi không cần tiền!”
“Một xu tôi cũng không cần!”
Giọng tôi run rẩy, chan chứa tuyệt vọng.
“Tôi đã ở bên anh ấy mười năm! Tôi chỉ là yêu anh ấy thôi!Giờ anh ấy đã tốt hơn, đã có cô Đường rồi, tôi đi là được! Tại sao còn phải dùng tiền để sỉ nhục tôi chứ!”
Tiếng khóc của tôi vang vọng khắp phòng khách.
Chu Tĩnh Hiền và Đường Tuyết Nhu liếc nhau ánh mắt cảnh giác bớt đi đôi chút, thay vào đó là vẻ khinh miệt.
Thì ra chỉ là một con ngốc bị tình cảm làm mờ mắt!
Chu Tĩnh Hiền bắt đầu làm ra vẻ từ bi khuyên nhủ.
“Đứa trẻ ngốc, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu.Cô và Giang Triệt vốn không thuộc cùng một thế giới.”
Tôi khóc càng to hơn.
“Là tôi không xứng với anh ấy. Tôi đi! Tôi sẽ đi ngay bây giờ!”
Tôi nức nở, như thể đã hạ quyết tâm.
“Cho tôi lên phòng thu dọn đồ. Tôi hứa sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt các người nữa.”
Lùi một bước để tiến một bước.
Chu Tĩnh Hiền và Đường Tuyết Nhu lại nhìn nhau.
Bọn họ đang muốn tìm lý do để lục soát phòng tôi.
“Được.”
Chu Tĩnh Hiền giả vờ rộng lượng gật đầu.
“Tuyết Nhu, con đi cùng cô Trần lên đi.”
Đường Tuyết Nhu lập tức đứng dậy,bước đến bên tôi, giả vờ đỡ tay,nhưng ghé sát tai tôi, hạ giọng nói nhỏ.
“Đừng giở trò. Gần đây nhà họ Giang đã mời đến một vị đại sư huyền học.”
Cơ thể tôi cứng đờ.
Cô ta tiếp tục nói.
“Đại sư nói, để hoàn toàn cắt đứt nhân duyên giữa cô và A Triệt, những thứ cô từng dùng ở đây đều phải đốt sạch.”
Giọng cô ta đầy ác ý.
Tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô ta.
Nụ cười trên mặt Đường Tuyết Nhu càng thêm đắc ý.
“À đúng rồi, đại sư còn đặc biệt dặn một câu.”
“Đặc biệt là miếng ngọc cô luôn mang bên người. Đại sư nói vật đó chứa âm khí nặng nhất.”
Nghe xong, tôi đưa tay lên, che chặt miếng ngọc trước ngực.
Phản ứng của tôi khiến Đường Tuyết Nhu càng hả hê hơn.
“Không được!”
“Các người không được động vào nó! Đó là di vật của anh trai tôi!”
Phản ứng dữ dội của tôi khiến mọi ánh mắt trong phòng khách đều đổ dồn về phía này.
Sắc mặt Chu Tĩnh Hiền hoàn toàn trầm xuống.
“Trần Viên, cô đừng không biết điều.”
“Đại sư đã nói rồi, miếng ngọc đó hấp thu âm khí của cô suốt mười năm, chính là vật không lành.”