Chương 13 - Muội Muội Mến Vị Hôn Phu Của Ta
15.
Ngày mùng sáu tháng tám, nhật lành cưới gả.
Ta cùng Phương Tử Thư đồng xuất giá. Nàng nghe ta có tám mươi mốt kiệu hồi môn, vừa toan nổi giận.
Ngay sau đó, bà vú thì thào:
“Nhị cô nương, tám mươi mốt kiệu hồi môn của chúng ta… đều là bông cả.”
Nàng nghẹn một bụng tức, vô ý động thai khí, thành hôn hôm ấy cũng vô cùng vội vã.
Hoa kiệu của nàng được rước vào Đông Xá, nơi quan quý ở.
Hoa kiệu của ta lại rẽ vào một ngõ nhỏ thanh bần.
Trong tiểu viện chẳng lớn, người tới người lui, tràn ngập vui mừng.
Một bà tử đỡ ta xuống kiệu, cảm thán:
“Đại nhân vì muốn náo nhiệt, mời nhiều quan nhân, đáng tiếc nhiều người không đến, nên mời cả thứ dân đến lấy hỉ khí.”
Hôm nay hầu phủ cũng đại hôn, không ít quyền quý tới dự tiệc Chu gia.
Ta siết chặt đoạn hồng tuyến trong tay, khẽ nói:
“Không sao, tất cả… ta đều thích.”
Kể cả phu quân — cũng là người ta thích.
Ta cùng Lục Thanh Sơn bái đường.
Hắn bế ta vào động phòng, gạt sang một bên đậu phộng táo đỏ trên giường, sợ làm ta khó chịu.
Hắn dịu giọng:
“Ta ra tiễn khách trước, nàng đói thì ăn chút điểm tâm, mệt thì nghỉ…”
Chưa dứt lời,
ta đã ôm lấy cổ hắn, hơi thở phảng phất hương lan:
“Phu quân, uống ít thôi, sớm quay lại.”
Hắn để mặc ta ôm một lúc, rồi mới quay người bước ra.
Gần giờ Tuất, tiếng cười nói mới dần lắng xuống.
Lục Thanh Sơn tiễn hết khách khứa, bước vào phòng.
Hôm nay hắn một thân hỉ phục đỏ thắm, gương mặt tuấn mỹ như ngọc, phong thái chẳng khác nào buổi đầu gặp trạng nguyên du phố năm ấy.
Hồng chúc soi bên song cửa.
Ta cúi đầu nhìn nam nhân đang nửa quỳ dưới đất.
Hắn thay ta cởi hài, đặt chân ta vào chậu nước ấm, tỉ mỉ rửa sạch, trong lời có chút áy náy:
“Ta vốn ở một mình, trong phủ không người hầu hạ, mai ta sẽ đến phố Nha Tử tìm hai nha hoàn hầu nàng…”
Vị trạng nguyên lừng danh Đại Lý Tự, thường ngày mặt lạnh nghiêm khắc, vậy mà cũng có một mặt ôn nhu như thế.
Ta cong khóe mày mắt, quàng tay ôm cổ hắn kéo ngã xuống giường, nũng nịu:
“Thiếp đâu nhất thiết cần người hầu hạ. Sao hôm nay phu quân chẳng trưng bộ mặt lạnh với thiếp nữa?”
“Bộ mặt ấy là để đối người ngoài.”
Lục Thanh Sơn khẽ hôn lên mắt ta, ấn eo ta xuống giường, từng lớp từng lớp cởi bỏ,
“Đâu phải đối với thê tử.”
Hồng chúc tỏa ấm, cửa sổ đóng chặt, cách ly hết thảy ồn ào bên ngoài, trong phòng chỉ còn hơi thở dồn dập và tiếng rên khe khẽ vấn vít không dứt.
Lục Thanh Sơn tựa như dã thú không biết mỏi, ta tức giận cuộn mình trong chăn, ép sát vào góc tường, đe dọa:
“Ngươi còn lại gần, ngày mai… mai thiếp mặc kệ ngươi luôn.”
Hôm sau, chẳng cần dâng trà cho cha mẹ, chúng ta ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao mới tỉnh.
Trong viện chỉ có một bà tử cùng Hồng Đậu quét tước.
Vừa mở mắt, đã thấy hắn đôi mắt đen thẳm, bưng một bát canh bổ tới bên giường:
“Trước uống chút canh, trong bếp vẫn hâm cháo nóng.”
Đang tân hôn, vốn chẳng cần thượng trực, nhưng hôm nay hắn vẫn phải ghé Đại Lý Tự một chuyến.
Sau khi hắn đi, Hồng Đậu thở dài:
“Phu nhân, đại nhân việc gì cũng tự làm, nô tỳ ở viện này còn có tác dụng gì nữa?”
Ta mỉm cười.
16.
Hôm sau, Chu gia sai người mời Lục Thanh Sơn đưa ta đến dự yến, e là nhớ tới chuyện ta từng cùng Chu Trạm trở mặt.
Lục Thanh Sơn nói:
“Thân thể nàng đã khá hơn chưa? Nếu không muốn đi, cứ ở nhà nghỉ ngơi.”
“Đã là gia yến, tất nhiên nên đi. Huống chi, đó là nhà cậu của chàng.”
Ta đỏ mặt đáp.
Lục Thanh Sơn vốn sống khiêm tốn, nếu không vì chuyện cầu hôn, e là ít ai biết hắn là biểu công tử của hầu phủ.
Ngày thứ hai sau khi thành thân, nghe nói tân lang Chu Trạm đêm tân hôn không về, chỉ vì tình nhân cũ phát bệnh tim.
Phương Tử Thư tức giận ầm ĩ, cũng chẳng níu nổi hắn quay lại.
Hầu gia cùng phu nhân mang tội trong lòng, nên khi ta và Lục Thanh Sơn vừa vào cửa, liền nghe Hầu phu nhân dịu giọng dỗ dành Phương Tử Thư:
“Con à, tính tình Trạm nhi chưa ổn, chớ để bụng. Đợi khi hài nhi chào đời, nó ắt sẽ yên ổn.”
Phương Tử Thư mới tạm nguôi:
“Mẫu thân, hôm nay có khách, phu quân sẽ về chứ?”
Mãi đến khi ta và Lục Thanh Sơn tay trong tay bước vào, nàng mới tròn mắt kinh ngạc.
Hầu phu nhân niềm nở:
“Thanh Sơn, A Hồi, hai con chờ chút, Trạm nhi sẽ về ngay thôi.”
Ta vốn quen biết Hầu phu nhân từ trước, bà vẫn quý mến ta.
Ta dịu dàng nhìn Phương Tử Thư:
“Muội muội, sắc mặt muội không tốt, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Ta rất khỏe, không cần ngươi giả nhân giả nghĩa.”
Phương Tử Thư lạnh mặt.
Lục Thanh Sơn ngoài mặt bình tĩnh, nhưng tay siết chặt lấy tay ta, khẽ cười lạnh:
“Biểu tẩu, A Hồi của ta quan tâm ngươi, cớ sao lại nhắm vào nàng?”
Ta khẽ kéo tay hắn:
“Muội muội tính thẳng, ở nhà cũng vậy, chẳng sao.”
Nàng vốn miệng thẳng tâm nhanh.
Trước kia là đích nữ tướng phủ, lại có dung mạo khuynh thành và danh tiếng danh kỹ Lạc Dương, nên còn được khen là thẳng thắn thuần khiết.
Nói khó nghe, chính là không biết nhìn sắc mặt người.
Sắc mặt Hầu gia dần lộ vẻ chán ghét, mệt mỏi ứng phó với nàng.
Lục Thanh Sơn là con của muội ruột ông, khó khăn lắm mới nhận lại, tất nhiên quan trọng hơn.
Nhân lúc rảnh, Hầu phu nhân kéo đám nữ quyến trò chuyện, ánh mắt bà dừng ở bụng ta:
“A Hồi, con với Thanh Sơn nên tranh thủ, sang năm là có thể bồng cháu béo khỏe rồi.”
Ta đỏ mặt e thẹn.
Lục Thanh Sơn cúi nhìn ta, nói với Hầu phu nhân:
“Dì, A Hồi mới mười sáu, thân thể còn chưa trưởng thành, chúng con vài năm nữa hẵng tính chuyện này.”
Ta thoáng chấn kinh.
Không ngờ Lục Thanh Sơn lại khác với người đời.
Phương Tử Thư bỗng bật cười, tiếng trong trẻo vang khắp phòng:
“Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ giấu diếm chuyện mình không thể sinh con?”