Chương 5 - Mùi Trứng Luộc và Mì Gói
Nhìn tôi vẫn lạnh như băng, Trì Dĩnh hoảng hốt:
“Chị… chị không thể ăn em xong rồi không chịu trách nhiệm đâu!”
Hả?
Tôi choáng váng. Chẳng phải người chịu thiệt là tôi sao?
Tính về tuổi có thể cậu ấy “thiệt” hơn tôi, nhưng tính về nhan sắc, thể lực… hình như tôi cũng chẳng “thiệt” gì, còn được “ăn” khá ngon là khác.
Khụ khụ… tôi xua đi mấy ý nghĩ không đứng đắn, nghiêm túc nói:
“Trì Dĩnh, chúng ta nên tách nhau một thời gian, bình tĩnh suy nghĩ. Em còn trẻ, có thể hơi bồng bột; còn chị thì không còn nhỏ nữa, yêu đương là chuyện tổn thương sức lực, không thể đùa được. Nếu đã yêu thì phải xác định đi đến hôn nhân. Nhưng giữa chúng ta khoảng cách còn quá lớn, phải suy nghĩ cho kỹ.”
“Chị không hề lớn đâu, chỉ hơn em mấy tuổi thôi.” – Cậu nhóc lập tức phản bác.
Trời đất, cái thằng này.
“Tốt nhất để chị chuyển đi nhé?” – Tôi cố dọa.
“Đừng… để em đi. Chị cứ ở đây, cứ bình tĩnh nghĩ. Khi nào chị nghĩ xong, em tuyệt đối không làm phiền chị.” – Trì Dĩnh nói, ánh mắt vẫn kiên định.
Chương 9
Trì Dĩnh dọn đi rồi.
Căn phòng thuê của tôi lại trở về bộ dạng bừa bộn như trước, đồ đạc chất chồng khắp nơi, nhưng trong tim lại trống hoác một mảng.
Để không nghĩ ngợi lung tung, tôi cố gắng ép bản thân bận rộn. Mỗi ngày chăm chỉ mở quán, tập trung kiếm tiền.
Thiên đạo thưởng cần cù. Đừng mơ mộng yêu đương, phải lo sự nghiệp mới là chính.
Kết quả, tôi như ý nguyện… ngã bệnh một trận cảm nặng.
Ngày đó tôi sốt 38 độ 8, uống thuốc hạ sốt rồi nằm bẹp trên giường như cái xác.
Mơ màng giữa cơn sốt, tôi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ngoài phòng. Là Trì Dĩnh quay lại sao? Tôi khẽ nhắm mắt, giả vờ ngủ.
Có người nhẹ nhàng đẩy cửa, bước đến sờ trán tôi, rồi còn hôn khẽ lên mí mắt.
“Chị, sao lại không biết tự chăm sóc bản thân thế này.”
Rồi bước chân dần xa, trán tôi mát lạnh vì được đặt một chiếc khăn ướt. Cảm giác dễ chịu lan khắp người.
“Chị có muốn uống chút nước nóng không?” – giọng cậu khẽ vang lên.
Tôi vẫn giả vờ ngủ, không trả lời.
“Vậy thì… chị, em mớm bằng miệng cho chị nhé.”
Tôi hoảng hốt mở mắt, muốn ngăn lại. Nhưng đã muộn, đôi môi của Trì Dĩnh đã áp xuống.
Trong nụ hôn của cậu, tôi lại một lần nữa lạc hướng, bàn tay vô thức nắm chặt lấy cổ áo không buông, còn Trì Dĩnh hôn ngày càng sâu.
Không được, không được, cảm cúm sẽ lây! Tôi bắt đầu vùng vẫy…
Rồi tôi choàng tỉnh.
Mở mắt ra, chỉ thấy trần nhà trắng xóa. Trong phòng ngoài tôi ra, chẳng có ai cả.
Xong rồi, sốt cao đến mức nằm mơ xuân mộng luôn.
Tôi có lẽ thật sự… có chút thích Trì Dĩnh rồi.
Không được, không được, đầu óc giờ còn mụ mị, phải để một thời gian nữa mới tính.
Người ta nói: bệnh đến như núi đổ, đi thì như tơ se.
Cơn cảm nặng này khiến tôi phải mất gần hai tuần mới khỏe hẳn.
Trong khi đó, tôi và Trì Dĩnh đã gần một tháng không liên lạc. Tôi không tìm cậu, cậu cũng không đến tìm tôi. Điện thoại, tin nhắn, hoàn toàn không có.
Lòng tôi thoáng hụt hẫng, nhưng vẫn cố gắng tự an ủi.
Có lẽ chỉ là hứng thú bồng bột tuổi trẻ. Đợi qua cơn xúc động, cậu sẽ nhận ra quanh mình có bao nhiêu Omega vừa trẻ vừa đẹp hơn tôi.
Thôi thì coi như một cơn sốt. Bệnh khỏi, người cũng tỉnh táo. Cứ vậy mà quên nhau giữa dòng đời, cũng chẳng sao.
Hôm đó, tôi đang định ra ngoài hẹn bạn thân để thư giãn, thì mẹ gọi điện đến:
“Viên Viên à, con rảnh thì về nhà một chuyến đi, có chuyện muốn bàn với con.”
“Chuyện gì thế ạ?” – Tôi vừa nhai dở miếng dưa chuột vừa hỏi.
“Mấy cái con đừng hỏi, tóm lại chuyện này rất quan trọng. Nói qua điện thoại không tiện, con nhất định phải về.” – mẹ tôi dặn đi dặn lại.
Tôi nghĩ thầm: quan trọng đến thế ư? Chẳng lẽ căn nhà cũ sắp giải tỏa rồi sao?!
Nếu vậy thì phải về ngay chứ còn gì nữa!
Tôi vội vàng thu dọn hành lý, bắt chuyến tàu cao tốc về nhà.
Chương 10
Vừa mở cửa ra, tôi suýt tưởng mình đi nhầm nhà.
Trì Dĩnh đang ngồi ngay bàn ăn, chính xác là ở chiếc ghế vốn thuộc về tôi, còn ân cần múc canh cho mẹ tôi.
“Dì, dì nếm thử cái này đi, khoai mỡ bổ dạ dày.” – Cậu còn chu đáo thổi nhẹ rồi đưa tận miệng cho mẹ tôi.
Ơ cái gì vậy? Hai người họ mới đúng là mẹ con ruột chứ gì?
“Má!!” – Tôi tức tối hét lên. – “Con gái ruột ở đây nè!”
“Chị, chị về rồi!” – Trì Dĩnh hớn hở nhìn tôi, đứng dậy kéo vali cho tôi vào.
Tôi nghiến răng, nhỏ giọng:
“Em đang giở trò gì thế?”
“Con ăn nói kiểu gì đấy? Tiểu Dĩnh là mẹ mời đến đấy! Tiểu Dĩnh, lại đây, ngồi cạnh dì.” – Sự thiên vị trắng trợn của mẹ khiến tôi suýt ngất.
Đây rõ ràng là một bữa tiệc Hồng Môn!
Trì Dĩnh từ khi nào lại thân thiết với mẹ tôi như vậy? Không lẽ cậu đem hết chuyện giữa hai đứa khai ra rồi?
Tim tôi chợt nhói, vội lườm cậu một cái sắc lẹm.
Nhưng… thôi, mất tiết tháo thì nhỏ, đói bụng mới là to.
Tôi cắm cúi ăn uống no nê, rồi mới nhớ hỏi chính sự:
“Mẹ, rốt cuộc mẹ gọi con về có việc gì?”
“Viên Viên à, con cũng không còn nhỏ nữa. Sang năm là 26 rồi, mẹ bằng tuổi con thì…”
“Thôi thôi mẹ, bỏ mấy lời rườm rà đi, nói thẳng trọng tâm.”
“Trọng tâm là… con phải nhanh chóng có bạn trai. Con thấy Tiểu Dĩnh thế nào?”
Tôi sững sờ nhìn Trì Dĩnh.
Khóe môi cậu cong lên cao, nụ cười đắc ý y như kẻ mưu kế thành công.
Giỏi thật, trực tiếp “đánh hạ” mẹ vợ luôn rồi sao?
Tôi bảo sao dạo này cậu biệt tăm biệt tích, hóa ra là “đi vòng để cứu nước”, nhịn lâu rồi tung một chiêu lớn!
“Đứa nhỏ này nhân phẩm tốt, dáng vẻ đoan chính, còn chịu khó chịu khổ ở cửa hàng ăn sáng của mẹ. Đúng là đứa trẻ ngoan. Hơn nữa pheromone của nó là mùi mì gói, hợp với trứng luộc của con, hai đứa đúng là trời sinh một cặp. Mà nó cũng chẳng chê con lớn tuổi hơn.” – Mẹ tôi thao thao bất tuyệt, ánh mắt nhìn Trì Dĩnh toàn là thương yêu.
Không phải chứ, em trai lại giở chiêu này nữa? Chai nước hoa mùi mì gói kia còn chưa xài hết sao.
“Má, mẹ có biết rốt cuộc nó là ai không?” – Tôi lo lắng hỏi.
“Biết chứ, biết chứ. Tiểu Dĩnh nói rồi, nhà nó cũng làm ăn buôn bán nhỏ, cùng nghề với nhà mình.” – Mẹ tôi thản nhiên trả lời.
Ai đời gọi tập đoàn lớn như vậy là “buôn bán nhỏ” cơ chứ!
Tôi vội kéo Trì Dĩnh ra khỏi nhà.
Chương 11
Ra đến hành lang, ở góc rẽ, Trì Dĩnh bỗng ôm chặt lấy tôi.
“Chị, em nhớ chị lắm. Còn chị, chị không nhớ em sao?”
Nói không nhớ là giả. Vừa ngửi thấy mùi pheromone quen thuộc – mùi mì bò hầm quyện với chút hương tuyết tùng lạnh mát – toàn thân tôi như sống dậy.
“Chẳng phải đã nói rồi sao, đợi chị nghĩ cho rõ ràng đã?”
“Đúng, cho nên em vẫn luôn nhịn, không dám quấy rầy chị. Nhưng em cũng đâu thể ngồi yên chờ chết, nên mới đến tìm dì thôi.” – Trì Dĩnh nói, giọng đầy ấm ức.
Thằng nhóc này… cũng thông minh phết.
“Chị, chị nghĩ xong chưa?” – Cậu chớp đôi hàng mi dài, nhìn tôi chăm chú.
“…Chưa.”
“Nhưng chị à, ba mẹ em đều hài lòng với chị, mẹ chị cũng thích em. Còn em thì rất rất hài lòng với chị. Em đã làm gì không tốt, khiến chị không hài lòng ư?” – Giọng nói ấy làm tôi không còn lời nào để phản bác.
Đúng là nghĩ kỹ lại, ai ai cũng hài lòng cả, chỉ có tôi tự mình gượng gạo.
Nhưng tôi vẫn nói:
“Không được.”