Chương 1 - Mùi Trứng Luộc và Mì Gói
Tôi là một Omega, pheromone mang mùi trứng luộc, từ nhỏ đến lớn không biết đã bị người ta cười nhạo bao nhiêu lần.
Sau này, tôi rời quê lên thành phố lớn, mở một quán nhỏ bán cơm trứng và rau dưa, dùng mùi đồ ăn che giấu pheromone trên người mình.
Rồi quán có thêm một thực tập sinh làm hè, là một nam sinh đại học đầy sức sống. Cậu ấy nói mình cũng là Omega, pheromone còn là mùi mì gói.
Tốt quá rồi, nghe nói mì gói và trứng luộc là cặp đôi hoàn hảo! Thế là chúng tôi dần trở thành bạn thân.
Nhưng sau này, tôi càng ngày càng thấy cậu ta không ổn. Cho đến khi cậu ta phát tình, tôi bổ nhào tới mới phát hiện—
Lừa đảo! Làm gì có Omega nào, pheromone mùi mì gói đều là giả.
Cậu ta rõ ràng là một Alpha cấp SSS, băng lãnh như tuyết tùng!
Vậy mà người này vẫn không chịu buông tay, còn dụ dỗ tôi:
“Chị, giúp em với… em…”
Chương 1
Tôi tên là Viên Viên, một Omega, pheromone là mùi trứng luộc.
Nếu pheromone cũng có cấp bậc, chắc chắn mùi trứng luộc của tôi phải đứng cuối bảng.
Nếu pheromone cũng chia ra ba sáu chín đẳng cấp, tôi nghĩ mùi trứng luộc của mình chắc chắn phải xếp cuối bảng, gần như chẳng khác gì mùi đậu hũ thối. Tất nhiên tôi chưa từng va phải ai cùng mùi như vậy. Nhưng mà, tại sao tôi – một cô gái – lại mang pheromone là mùi trứng luộc cơ chứ!
Pheromone của những Omega khác đều là hương hoa hồng nồng nàn, hoa nhài dịu ngọt, hay mùi chanh tươi mát, băng lâm thanh lạnh, thậm chí còn có hương cỏ thơm dễ chịu… Còn tôi thì sao? Là trứng luộc!
Tuy ngoại hình của tôi không đến nỗi tệ, nhưng chỉ cần vừa nghe đến pheromone của tôi, bất cứ ai có ý định theo đuổi đều vội vàng lùi xa ba dặm.
Chuyện hôn sự của tôi khiến mẹ phải lo lắng hết lòng.
Cha tôi mất sớm, mẹ một mình chống chọi, dựa vào quán ăn sáng nho nhỏ mà cực khổ nuôi tôi khôn lớn. Mẹ vốn nghĩ tôi có thể gả vào một gia đình tốt, nhưng ai ngờ bởi pheromone kỳ quái này mà đến 25 tuổi tôi vẫn chưa từng yêu đương, gần như sắp trở thành gái ế già.
Để tránh bị hàng xóm chê cười và bớt khiến mẹ phiền lòng, tôi rời khỏi quê, lên thành phố lớn mở một cửa hàng nhỏ bán cơm trứng và rau dưa.
Một phần để tự lo cho cuộc sống, giảm gánh nặng cho mẹ, một phần cũng là để che giấu pheromone trên người mình. Dù sao thì cửa hàng lúc nào cũng toàn mùi trứng, mùi dầu mỡ, mùi chiên xào; ngay cả khi tôi vô tình để lộ chút pheromone cũng sẽ bị lấn át, không ai nhận ra. Hơn nữa, ở thành phố lớn người ta bao dung hơn, ai cũng bận kiếm tiền, chẳng rảnh rỗi để quan tâm đến pheromone của người khác.
Nhờ vậy, cuộc sống của tôi trôi qua bình lặng. Quán cơm nhỏ của tôi dựa vào hương vị ổn định, giá cả phải chăng mà làm ăn cũng tạm coi là khấm khá…
Cuộc sống của tôi trôi qua rất bình lặng. Quán cơm nhỏ dựa vào hương vị ổn định, giá cả phải chăng, không thể gọi là giàu sang phú quý, nhưng ngày tháng cũng xem như thoải mái.
Quán của tôi mở ngay trong khu đại học, xung quanh có mấy trường lớn, vì vậy khách hàng chủ yếu là sinh viên. Gần đây chẳng hiểu sao quán lại nổi tiếng, còn được sinh viên đặt cho cái biệt danh “Trứng chiên Lưu Diệc Phi”, một thời gian trở thành địa điểm check-in miễn phí, giúp quán tăng thêm lượt khách. Tôi nghĩ, đúng là tuổi trẻ thật tốt, hôm nay chụp ảnh, ngày mai chơi bời, ngày tháng vô lo vô nghĩ. Không giống tôi – mỗi ngày phải thức khuya dậy sớm, bận rộn vì miếng cơm manh áo, chẳng có thời gian mơ mộng gì khác.
Vì khách ngày càng đông, tôi một mình xoay sở không kịp, thế là thỉnh thoảng cũng tuyển thêm sinh viên làm thực tập sinh.
Hôm ấy, tôi đang ngồi ở quầy tính toán sổ sách, một giọng nói lễ phép vang lên bên tai:
“Chị ơi, ở đây còn tuyển người không ạ?”
Ngẩng đầu lên, trước mắt là một nam sinh đại học, da trắng, gương mặt tuấn tú sáng sủa.
“Tuyển thì có tuyển, nhưng em chịu khổ được không?” Tôi hơi hoài nghi.
Cậu nhóc này trông đẹp trai quá, liệu có phải chỉ muốn trải nghiệm cho vui, làm vài hôm rồi bỏ ngang?
“Em làm được, chị.” Cậu ta gật đầu chắc nịch, gương mặt tràn đầy thành ý: “Nhà em điều kiện không tốt, nên muốn tranh thủ nghỉ hè đi làm thêm, giúp gia đình bớt gánh nặng. Lau bàn, quét dọn, gọi món, tiếp khách… cái gì em cũng có thể làm.”
“Chị ơi, em làm được mà. Nhà em điều kiện không tốt, nên muốn tranh thủ nghỉ hè đi làm thêm, giúp gia đình bớt gánh nặng. Em biết rửa bát, quét dọn, gọi món, tiếp khách… việc gì em cũng làm được.” Cậu nam sinh thành thật nói, gương mặt đầy chân ý.
“Được thôi, vậy mai em bắt đầu làm nhé. Quán của chị nhỏ nhưng việc lặt vặt khá nhiều, có lẽ em sẽ phải làm tất cả mọi thứ. À, còn nữa, quán chị vốn chỉ lời ít, nên lương chắc sẽ không cao, nhưng nếu làm tốt thì có thể chia thêm tiền thưởng. Em thấy ổn chứ?”
Cậu ta lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
“Còn một chuyện nữa, cho chị xem giấy tờ tùy thân của em.” Tôi suýt thì quên mất điều quan trọng nhất.
Cậu ta liền đưa chứng minh cho tôi.
Trì Dĩnh: giới tính OMEGA, 20 tuổi, cao 1m85, nhóm máu B.
Là Omega. Vậy thì không vấn đề gì rồi.
Nguyên tắc lớn nhất khi tôi tuyển người, chính là bắt buộc phải là Omega. Như thế sẽ tránh được những tình huống khó xử không mong muốn.
Thế là, Trì Dĩnh chính thức trở thành thực tập sinh trong quán của tôi.
Chương 2
Người xưa có câu: nam nữ phối hợp, làm việc chẳng thấy mệt.
Câu này quả thật không sai.
Có một nam sinh trẻ tuổi tràn đầy sức sống trong quán, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Những việc nặng nhọc gần như đều do Trì Dĩnh gánh hết: từ đi mua đồ, chở nguyên liệu, khiêng bao khoai tây, khiêng móng heo, quét dọn vệ sinh… Còn công việc chính của tôi là đảm bảo hương vị nước sốt ổn định, giữ bí quyết không bị tiết lộ.
Quán cơm của tôi càng lúc càng nổi tiếng hơn. Bây giờ còn được sinh viên gắn cho danh hiệu “soái ca + mỹ nữ buff”, gọi là tổ hợp thần tiên Kim Thành Vũ của đại học thành phố + Lưu Diệc Phi món trứng kho. Tôi còn ngơ ngác hỏi Trì Dĩnh YYDS nghĩa là gì.
Cậu nhóc đáp rất tự nhiên: “Nghĩa là… quán của chị rất đỉnh, vĩnh viễn số một.”
À, thì ra là vậy.
Sau khi thân thiết hơn, tôi cũng thỉnh thoảng trò chuyện với cậu ấy.
“Tôi nói này, pheromone của em rốt cuộc là mùi gì thế? Sao tôi chưa từng ngửi thấy?”
Trì Dĩnh lập tức đỏ cả tai, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“Pheromone của em… rất kỳ lạ.”
Kỳ lạ thế nào cơ? Chẳng lẽ còn kỳ quái hơn cả mùi trứng luộc của tôi sao? Tôi càng thêm hiếu kỳ.
Tôi cười hí hửng dụ dỗ:
“Hay là em thử thả một chút cho chị ngửi xem? Chị hứa sẽ không nói cho ai đâu.”
Trì Dĩnh cẩn thận nhìn quanh. Lúc ấy đang là hai, ba giờ chiều, quán chẳng có mấy khách.
Một lát sau, tôi bất ngờ ngửi thấy một mùi hương đặc biệt.
Là mùi mì gói! Hơn nữa còn là mì bò hầm mà tôi thích nhất!
Tôi hít sâu một hơi, quả thật thơm nức mũi.
Trì Dĩnh thì bị phản ứng phấn khích của tôi làm cho mặt đỏ bừng.
“Không sao đâu, mùi này chị thấy rất tuyệt! Sau này ai dám chê cười em, chị sẽ thay em chống lưng.” Tôi vỗ vai cậu ấy cổ vũ, rồi khẽ thì thầm bên tai:
“Thật ra pheromone của em chẳng hề kỳ quái đâu. Ngược lại, pheromone của chị còn quái hơn ấy.”