Chương 8 - Mùi Nước Hoa Lạ Đêm Đó
15.
Thật quá nực cười, phim ngắn cũng chẳng dám quay kiểu này.
Tôi theo phản xạ muốn kéo Lục Tử Lãng lùi lại tránh đi, nhưng bà ta lại cất tiếng gọi tôi.
“Dạng Dạng?”
Giọng nói bà ta đầy ngập ngừng và không chắc chắn.
Cũng đúng thôi, đã gần bảy năm không gặp, nhớ được mặt tôi cũng coi như bà ta cố gắng lắm rồi.
Tôi đứng yên tại chỗ, còn Lục Tử Lãng thì nhanh như chớp bước lên trước chắn tôi lại, lạnh lùng nhìn bà.
“Dạng Dạng, là mẹ mà, con không nhận ra mẹ sao?”
Cảm nhận được sự thù địch của Lục Tử Lãng, Vương Nguyệt Linh cố lách người qua muốn nắm lấy tay tôi.
“Tự trọng.”
Lục Tử Lãng lạnh mặt, chắn tôi phía sau không để bà ta chạm được, “Giang Dạng chỉ có một người mẹ, đang ở nhà nấu canh cho con dâu đấy.”
Vương Nguyệt Linh nhìn vóc dáng cao lớn của cậu ấy, có lẽ cũng nhớ lại cảnh trên sân trường năm xưa bị cậu ấy chỉ mặt mắng thẳng, nên không dám to tiếng.
Quay sang nhìn tôi, bà ta rơm rớm nước mắt.
“Dạng Dạng, con còn giận mẹ sao? Khi đó mẹ cũng bất đắc dĩ thôi… mọi chuyện cũng đã qua rồi…”
“Bất đắc dĩ?”
Tôi cuối cùng không nhịn nổi nữa, giọng mỉa mai: “Bất đắc dĩ không cho tôi tiền ăn lúc tôi còn tuổi ăn tuổi lớn? Bất đắc dĩ ngăn cản tôi xin học bổng cho học sinh nghèo? Hay bất đắc dĩ tới lễ tốt nghiệp của tôi chửi tôi là con đĩ, tuyên bố từ mặt tôi trước bao nhiêu người?”
Tôi càng nói càng run rẩy.
Lễ tốt nghiệp năm đó là ký ức đen tối nhất đời tôi, cho đến giờ tôi vẫn thỉnh thoảng giật mình tỉnh dậy vì ác mộng.
Bà ta nói một câu “mọi chuyện qua rồi” thì dễ dàng thật, nhưng với tôi, quãng thời gian ấy — mãi mãi không thể vượt qua nổi.
Lồng ngực tôi cuộn trào uất ức và oán hận, cảm xúc gần như nhấn chìm lý trí.
Cho đến khi Lục Tử Lãng lặng lẽ nắm lấy tay tôi.
Giống như mọi lần trước đó, mỗi lúc tôi cảm thấy không thể chịu đựng nổi nữa, cậu ấy luôn ở bên cạnh, dịu dàng và kiên định nắm tay tôi, kéo tôi đi tiếp.
Nhiệt độ quen thuộc ấy dần dần xoa dịu cơn bão cảm xúc dữ dội trong tôi.
Tôi hít sâu vài hơi, bình tĩnh nhìn về phía bụng của Vương Nguyệt Linh.
Bà ta đến đây trong bộ dạng này, rõ ràng là đến ngày khám thai định kỳ, nhưng lại đi một mình, không ai đi cùng.
“Mẹ biết là mẹ có lỗi với con, những năm qua mẹ vẫn luôn đi tìm con, nhưng không có tin tức gì, mẹ chẳng biết con ở thành phố nào, học trường nào…”
Cảm nhận được ánh mắt tôi, Vương Nguyệt Linh đưa tay xoa bụng, giọng nghèn nghẹn.
“Không có con bên cạnh, mẹ sống một mình cô đơn lắm, sau đó mẹ tái hôn, hy vọng ông ấy sẽ đối xử tốt với mẹ, hy vọng ông ấy không giống như ba con…”
“Nhưng đàn ông trên đời này đều cùng một giuộc!” Nói đến đây, bà ta bỗng kích động, giọng đầy oán than.
“Vừa mang thai là ông ta không nhịn nổi đi tìm gái, mấy con đàn bà ngoài kia chỉ cần tiền là chuyện gì cũng dám làm, vài bữa là hồn phách ông ấy bị nó dụ dỗ mất rồi!”
Bà ta ôm mặt khóc: “Dạng Dạng, mẹ khổ lắm, con đừng giận mẹ nữa, quay về với mẹ có được không? Con muốn gì mẹ cũng bù đắp cho con…”
Tôi lặng lẽ nhìn bà ta khóc, trong lòng chẳng gợn nổi một chút cảm xúc nào.
Chờ đến khi bà ta bình tâm lại đôi chút, tôi đưa cho mấy tờ khăn giấy.
Bà ta nhìn tôi đầy hy vọng, tưởng tôi như vậy tức là có thể tha thứ.
Tôi mỉm cười.
“Bà muốn bù đắp cho tôi thật sao? Hay là vì cùng đường rồi mới nhớ ra còn một đứa con gái có thể bòn rút?”
Lời tôi thẳng thắn đến mức khiến bà ta sững người, vẻ đáng thương tội nghiệp vừa rồi ngay lập tức biến thành giận dữ bị bóc trần.
“Con nói cái gì vậy! Mẹ là mẹ con! Sao con có thể nói chuyện với mẹ như thế?!”
“Là bà nghe không hiểu tiếng người thôi!” Tôi mất kiên nhẫn, cao giọng át lời bà ta.
“Bà không nghe thấy à? Tôi chỉ có một người mẹ! Từ cấp 2 đã là bà ấy cho tôi cơm ăn áo mặc, cho tôi chỗ ở, lúc đó bà ở đâu? Bà đã từng quan tâm tôi sống chết ra sao chưa?”
“Lúc đó…”
Bà ta nghẹn họng, mãi mới thốt ra một câu biện hộ yếu ớt: “Con chưa làm mẹ, con không hiểu được đâu, sau này rồi sẽ hiểu…”
“Tôi sắp làm mẹ rồi.” Nghĩ đến sinh linh bé nhỏ trong bụng, tôi bình tĩnh trở lại.
“Tôi sẽ yêu con bằng cả sinh mệnh. Dù tương lai hôn nhân có xảy ra chuyện gì, chỉ cần tôi còn sống, con tôi sẽ luôn được tôi bảo vệ. Không ai được phép làm tổn thương nó.”
Lục Tử Lãng – từ nãy đến giờ vẫn im lặng – bỗng như mèo bị giẫm đuôi: “Cái gì mà hôn nhân xảy ra chuyện? Em đừng có mơ mà bỏ mặc anh đấy nhé!”
Tôi vội dỗ: “Chỉ là ví dụ thôi mà.”
“Ví dụ kiểu gì mà xúi quẩy thế? Xì xì xì, mau rút lại lời đó!” Lục Tử Lãng lo cuống cả lên, bắt tôi rút lại cho bằng được.
Vương Nguyệt Linh ngơ ngác nhìn chúng tôi.
Cả đời bà ta cứ mãi chạy theo tình yêu kiểu đó, mỗi lần bị phản bội là lại oán trách trời đất, trút giận lên đứa con vô tội và không thể phản kháng.
Cuối cùng giày vò cả đời, đến khi về già bà ta vẫn không có được một người thật lòng yêu mình.
Lời xin lỗi và hối hận hôm nay cũng chỉ là vì bà ta đã già, bắt đầu biết sợ.
Sợ không ai chăm sóc, sợ cuối đời vẫn phải sống một mình.
Nhưng bà ta chưa bao giờ thực sự hiểu ra mình đã sai ở đâu.
“Đừng đến tìm tôi nữa.”
Tôi nắm tay Lục Tử Lãng đi lướt qua bà ta, để lại một câu cuối cùng.
“Lời khuyên duy nhất tôi có thể cho bà là: đừng mang nỗi bất hạnh của cuộc hôn nhân này trút lên đứa con chưa ra đời của bà.”
“Không phải thế giới này không có tình yêu hay bạn đời tốt, mà là cả đời bà chưa từng học cách yêu chính mình — nên cũng chẳng nhận ra được ai thật sự yêu bà.”
Đứa trẻ sinh ra vốn mang tình yêu thiên bẩm dành cho cha mẹ, còn sâu đậm và thuần khiết hơn cả tình yêu ngược lại.
Nó không nợ cha mẹ điều gì, cũng không có quyền lựa chọn việc được sinh ra hay không.
Nếu chưa sẵn sàng làm cha mẹ, ngay cả tâm trí còn chưa trưởng thành, thì đừng vội mang sinh mệnh ấy đến thế giới này.
Nhưng nếu đã chọn chào đón một sinh linh, thì phải dùng tình yêu lớn nhất để đối đãi, để che chở, cho đến khi nó đủ mạnh mẽ để tự mình đối mặt với cuộc đời.
Nguyên lý đơn giản đến vậy, mà có những người làm cha mẹ cả đời cũng không hiểu được.
16.
Lục Tử Lãng bị câu “hôn nhân xảy ra chuyện” của tôi ám ảnh suốt ba ngày.
Cho đến khi tôi dọa nếu còn lải nhải nữa tôi sẽ “ôm bụng chạy trốn”, cậu ấy mới thôi.
Thế nhưng đến kỷ niệm ba năm ngày cưới, tôi vẫn lặng lẽ để lại nhẫn cưới trên bàn, không nói một lời, mang theo đứa trẻ trong bụng rời khỏi nhà.
Tối hôm đó, Lục Tử Lãng mang hoa và quà về, tìm khắp nhà không thấy tôi, chỉ thấy trên bàn để lại một tờ giấy với dòng chữ:
“Em đi rồi.”
Cậu ấy gọi cho tôi suốt một tiếng đồng hồ, hơn 99 cuộc gọi nhỡ.
Cuối cùng, tôi bực mình quá mới bắt máy, không cho cậu ta cơ hội lên tiếng:
“Tối qua lúc đi dạo, em ngửi thấy trên người anh có mùi nước hoa của phụ nữ khác.”
“……”
Đầu dây bên kia, Lục Tử Lãng im lặng rất lâu.
Lâu đến mức tôi cầm điện thoại muốn tê cả tay, đang định cúp máy thì cậu ấy mới mở miệng:
“Giang Dạng, em có thể nói lý một chút được không?”
Giọng nói qua điện thoại nghe như đang nghiến răng.
“Giữa mùa hè đi dạo tối, đến cả nước hoa xịt chống muỗi em cũng không cho dùng à?”
Tôi vô lý làm loạn: “Lục Tử Lãng, anh dám quát em! Anh hết yêu em rồi đúng không?!”
Cậu ta còn chưa kịp phản bác, mẹ Lục — đang bận làm món cánh gà coca trong bếp — nghe thấy tiếng cãi vã, tay cầm dao phay xông ra, giật điện thoại khỏi tay tôi.
“Thằng nhóc thối, mày ngứa đòn hả?! Mày đang nói chuyện với Dạng Dạng kiểu gì đấy?! Cút về đây cho tao! Hôm nay mà tao không cho mày biết cái chày cán bột tao mới mua chắc tới mức nào thì tao không phải mẹ mày!”
Trước khi cúp máy, tôi còn lờ mờ nghe thấy bên kia điện thoại vang lên tiếng gào thảm thiết của Lục Tử Lãng.
“Dạng Dạng, ăn chút trái cây đi con, lát mẹ dạy lại nó, đừng ăn nhiều quá, cánh gà coca sắp xong rồi~”
Từ “bà mẹ sát thủ” biến thành “mẹ chồng quốc dân” chỉ trong một cái nháy mắt.
Tôi mỉm cười đáp lời, vừa ăn trái cây vừa chờ màn “võ thuật gia đình” của Lục Tử Lãng.
Trong mùi thơm nghi ngút của đồ ăn, tôi khẽ xoa bụng, thầm nhủ:
——Bảo bối à, đây là ngôi nhà mẹ chọn cho con. Chúng ta sẽ yêu con bằng cả tấm lòng, mãi mãi.
Ở giữa vạn ánh đèn sáng, nơi đây… mãi mãi là chốn con quay về.
Hết