Chương 8 - Mùi Hương Kỳ Lạ Trong Thang Máy

“Người bên kỹ thuật đã phục hồi dữ liệu. Phát hiện có người từ xa can thiệp hệ thống năm phút trước cuộc họp, chỉnh sửa chương trình điều khiển máy chiếu.”

“Người đó là Bạch Nhược Vân. Mục tiêu cô ta muốn hãm hại… là trợ lý của em, Trần Tĩnh.”

Tôi bật cười khẽ, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt:

“Thật vui khi cuối cùng Cố tổng cũng biết xem lại camera, thay vì chỉ tin vào lời nói một phía.”

Tôi lướt qua người anh, đi về phía thang máy.

“Chỉ tiếc là… anh tỉnh ngộ quá muộn rồi.”

“Vi Vi…” Anh giơ tay định giữ tôi lại, giọng khẽ mang theo chút van nài.

Tôi dừng bước, quay đầu nhìn anh, bỗng nhớ ra điều gì đó, môi khẽ nhếch thành nụ cười châm biếm:

“À đúng rồi, Cố tổng, cho anh một lời khuyên.”

“Lần sau nên đổi chỗ giặt đồ đi.”

“Mùi nước hoa trà trắng còn sót lại trên vest anh… vừa rẻ tiền, lại vừa khó ngửi.”

Câu nói đó khiến cơ thể anh cứng đờ hoàn toàn.

Ba tháng sau.

Pháp, Paris, khu Marais.

Trên một con phố cổ đậm chất nghệ thuật, cửa hàng flagship mang tên “WEI·LIN” — thương hiệu cá nhân của tôi, chính thức khai trương rầm rộ.

Nội thất cửa hàng kết hợp giữa thiền ý phương Đông và chủ nghĩa tối giản kiểu Pháp.

Ngay ngày khai trương, đã thu hút toàn bộ sự chú ý của giới thời trang Paris.

Trong buổi phỏng vấn với tôi, tổng biên tập của VOGUE phiên bản Pháp đặt ra câu hỏi cuối cùng:

“Cô Lâm các thiết kế của cô luôn tràn đầy sức sống và chất tự sự. Có thể chia sẻ với chúng tôi, nàng thơ truyền cảm hứng cho cô là ai không?”

Tôi nhìn qua ô cửa kính lớn trong suốt, hướng về phía tháp Eiffel đang rực lên ánh vàng trong ánh hoàng hôn.

Tôi mỉm cười trả lời:

“Người truyền cảm hứng cho tôi là một cô gái — từng vì tình yêu mà quên mất chính mình là ai.”

Tối hôm đó, trong tiệc mừng khai trương, bạn thân nhất của tôi — Mạnh Gia — gọi video tới, hét lên đầy phấn khích:

“Vi Vi! Cậu thật quá đỉnh rồi! Cậu biết không, giới thời trang trong nước đang phát cuồng vì cậu!”

“À đúng rồi, còn một tin hot: cái tên cẩu đàn ông Cố Yến Thần đó, mấy hôm trước bị người ta chụp được — nửa đêm lái xe lên biệt thự trên đỉnh núi, đứng bên ngoài cả đêm không rời!”

“Hối hận rồi chứ gì, đáng đời!” Mạnh Gia bĩu môi, hả hê nói.

“Tớ nghe người trong Hoàn Vũ bảo, cái phòng thay đồ cậu để lại, anh ta giữ nguyên, khóa mật mã lại, không cho ai đụng vào.”

“Còn Bạch Nhược Vân kia, bị anh ta lấy lý do ‘làm lộ bí mật công ty’ mà đuổi thẳng cổ. Đã vậy còn gửi luôn thư luật sư, bắt cô ta bồi thường một khoản lớn!”

Camera rung nhẹ một cái, màn hình chuyển sang gương mặt điển trai của Diên Húc.

Anh cầm ly rượu, nhướng mày nhìn vào ống kính, cười nửa miệng:

“Tiểu Vi, chúc mừng khai trương nhé.”

“Tiện thể nhắc em một câu: dạo gần đây chồng cũ của em suốt ngày lảng vảng dưới tòa nhà Chiêu Thế, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng công ty đấy.”

“Em có nên bồi thường tổn hại tinh thần cho anh không?”

Nhìn gương mặt hai người bạn thân trong video, tôi không nhịn được bật cười sảng khoái:

“Nói với anh ta đi — đừng phí công vô ích nữa.”

“Tôi, Lâm Vi, đang sống rất tốt. Tốt hơn bao giờ hết.”

Tắt máy, tôi một mình bước ra ban công.

Gió đêm nhẹ thổi qua những du thuyền trên sông Seine sáng đèn lấp lánh, như dải ngân hà trôi nổi.

Trên cây cầu xa xa, các cặp tình nhân đang hôn nhau trong ánh đèn lãng mạn.

Tôi mở album ảnh trong điện thoại, kéo xuống tận cùng.

Ở đó, có bức ảnh tôi chụp ngày rời đi — bầu trời xanh biếc không một gợn mây.

Năm năm trước, có một cô gái vì cái gọi là tình yêu mà từ chối thư trúng tuyển từ trường Nghệ thuật Trang trí Cao cấp Paris.

Sau bao vòng tròn luẩn quẩn, cuối cùng cô ấy cũng quay về thành phố nơi giấc mơ bắt đầu.

Lần này, cô không còn là vợ của ai, không còn là cái bóng phụ thuộc vào ai nữa.

Cô chỉ là chính mình — Lâm Vi.

(Hết)