Chương 1 - Mùi Đắng Trong Cung
Ta bẩm sinh có thể ngửi ra người tốt kẻ xấu, người tốt thì thơm phức, kẻ xấu thì hôi hám.
Vậy mà vị hoàng đế nổi danh tàn bạo giết người kia, hương vị bay vào mũi ta lại là một mùi đắng thanh nhè nhẹ.
Ta nhón chân đưa viên kẹo tới: “Cho ngài ăn nè ăn rồi sẽ không còn đắng nữa.”
Nào ngờ hắn lại mang ta về cung, ngày ngày bắt ta ngửi thần tử và phi tần của hắn.
“Người này thối rồi, lôi ra ngoài.”
“Người này cũng ôi rồi, mau mang đi.”
Cho đến khi ta chỉ vào vị đại thái giám quyền khuynh triều dã: “Hắn thối đến nỗi ta không mở nổi mắt!”
Hoàng đế nhìn ta cười: “Vậy ngươi ngửi thử xem, bây giờ trẫm có ngọt hơn chút nào chưa?”
Lúc bị đưa vào cung, đầu óc ta vẫn còn mơ màng.
Tường cung cao thật, đỏ đến dọa người.
Đường đi cũng dài, đến nỗi chân ta mỏi rã rời.
Lão thái giám dẫn ta vào cứ bịt mũi mãi.
Lão chê ta bẩn.
Thật ra lão mới thối, mùi chua thối đến tận xương, như đã thối rữa từ lâu.
Nhưng ta không nói ra, phụ mẫu từng dặn: “Biết rõ cũng chớ nói rõ.”
Chúng ta dừng lại trước một cung điện thật lớn.
Lão thái giám cất giọng the thé: “Chờ ở đây, đừng nhìn lung tung. Hôm nay Hoàng Thượng tâm tình tốt, các ngươi có phúc diện thánh nhan.”
Ta ngoan ngoãn đứng đó, cúi đầu nhìn đôi giày rách của mình.
Trong lòng có chút sợ.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gió thổi qua.
Một lúc sau, bên trong vang lên một giọng nói:
“Vào đi.”
Ta bước vào, đầu không dám ngẩng.
Dưới chân là đá lát sáng bóng, soi rõ cả bóng người.
“Ngẩng đầu lên.”
Lại một giọng nói vang lên, lạnh lẽo.
Ta từ từ ngẩng đầu.
Phía trước không xa có một người đang ngồi, mặc long bào đen viền vàng.
Hẳn là hoàng đế.
Người ta đều bảo hắn tàn bạo vô đạo, giết người không chớp mắt.
Nhưng ta không ngửi thấy mùi hôi.
Chỉ có một mùi đắng rất thanh, rất nhạt.
Giống như thang thuốc đun lâu, đắng đến mức tê cả chân lưỡi.
Ta ngẩn ngơ nhìn hắn.
Hắn thật đẹp, đẹp hơn bất cứ ai ta từng gặp.
Chỉ là sắc mặt quá trắng, mày nhíu chặt lại.
Hắn nhìn ta đang ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi: “Ngươi không sợ trẫm?”
Ta thành thật đáp: “Không sợ, Bệ Hạ không hôi, mà là đắng.”
Nói xong ta liền hối hận.
Phụ mẫu từng dặn không được tùy tiện nói mùi của người khác.
Bên cạnh vang lên tiếng hít khí lạnh, lão thái giám vừa dẫn ta vào sợ đến run rẩy.
Vậy mà hoàng đế lại có vẻ hứng thú.
Hắn ngoắc tay gọi ta: “Ngươi lại đây.”
Ta từ từ bước tới, càng đến gần, mùi đắng ấy càng rõ ràng hơn.
Hắn nhìn ta: “Ngươi nói trẫm là đắng?”
Ta gật đầu: “Ừm, đắng như thuốc vậy.”
Hắn trầm mặc một lúc, rồi hỏi tiếp: “Vậy ngươi có thể ngửi ra người khác có mùi gì sao?”
“Có thể ạ,” ta đáp, “người tốt thì thơm, kẻ xấu thì thối.”
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào ta rất lâu.
Bỗng nhiên ta nhớ ra trong lòng còn một viên kẹo.
Là buổi sáng bà lão nhà bên cho ta, ta tiếc không nỡ ăn.
Ta móc ra, giấy gói kẹo đã hơi nhăn nheo.
Ta nhón chân, đưa viên kẹo cho hắn.
“Cho ngài ăn, ăn rồi sẽ không đắng nữa.”
Xung quanh lập tức yên lặng như tờ.
Lão thái giám chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Hoàng đế nhìn viên kẹo, không nói một lời.
Tay ta giơ đến mỏi nhừ.
Cuối cùng hắn cũng đưa tay ra, nhận lấy viên kẹo ấy.
Ngón tay hắn rất dài, rất trắng, khi chạm vào lòng bàn tay ta thì mát lạnh.
“Ngươi tên là gì?” Hắn hỏi.
“Ta tên A Mãn,” ta đáp.
“A Mãn,” hắn nhắc lại một lần, rồi nói, “Từ nay ngươi ở lại trong cung đi.”
Ta sững người: “Ở lại cung để làm gì?”
“Ngửi người cho trẫm,” hắn chậm rãi nói, “ngửi xem ai là kẻ thối.”
Thế là ta liền ở lại trong hoàng cung.
Hoàng đế sai người thay cho ta bộ y phục sạch sẽ.
Còn ban cho ta một căn phòng nhỏ để ở.
Phòng rất đẹp, tốt hơn căn nhà của ta rất nhiều.
Nhưng ta hơi nhớ nhà, nhớ phụ mẫu.
Ngày hôm sau, hoàng đế cho gọi ta đến đại điện.
Ta đứng bên cạnh hắn.
Phía dưới có rất nhiều quan viên lần lượt bước lên bẩm tấu.
Họ nói năng văn vẻ, ta nghe không hiểu cho lắm.
Nhưng ta có thể ngửi được mùi của họ.
Phần lớn là mùi hôi nhè nhẹ, có kẻ thì cực kỳ hôi.