Chương 1 - Mùi Cơ Thể Không Phải Của Tôi
Khi làm kiểm tra sức khỏe nhập học đại học, tôi chủ động yêu cầu bác sĩ cắt bỏ toàn bộ tuyến mồ hôi của mình.
Kiếp trước, bạn cùng phòng của tôi – Mạnh Tâm – là một người nghiện thể thao, ngày nào cũng ở phòng gym, nhưng chưa từng thấy cô ta đổ một giọt mồ hôi nào.
Còn tôi, một người yếu ớt đến nỗi ngay cả nắp chai nước cũng vặn không nổi, lại mắc chứng ra mồ hôi quá mức – mỗi ngày phải thay tám bộ quần áo.
Cuối cùng, tôi bị mất nước mà ngất xỉu, da toàn thân lở loét, bốc ra mùi hôi thối đến mức không thể chịu nổi.
Khi nhìn thấy làn da đang thối rữa của tôi, cha mẹ tôi bịt mũi lại, nhốt tôi trong tầng hầm:
“Đồ quái vật này, đừng có ra ngoài làm mất mặt nữa!”
Bạn trai gửi đến một bức thư chia tay:
“Em hôi như cá chết, thật kinh tởm!”
Nhà trường lấy lý do “ảnh hưởng đến hình tượng học sinh” mà đuổi học tôi.
Tôi nhận ra chuyện này có liên quan đến Mạnh Tâm, bèn tìm cô ta chất vấn:
“Sao cô không bao giờ đổ mồ hôi, còn tôi lại như cái sàng thủng thế này?”
Trong lúc cãi vã, cô ta đẩy tôi ngã xuống hồ bơi đầy thuốc khử trùng, tôi bị bỏng rát đến chết đuối trong đau đớn tột cùng.
Khi mở mắt ra, tôi đã quay lại ngày làm kiểm tra sức khỏe nhập học.
Bác sĩ khám cho tôi họ Lý, khoảng hơn năm mươi tuổi, tóc hoa râm, đeo kính lão.
Ông đẩy gọng kính lên, nhìn bảng kết quả khám sức khỏe của tôi, lông mày nhíu chặt lại.
“Bạn học Kiều, cháu chắc chắn muốn cắt bỏ toàn bộ tuyến mồ hôi sao?”
“Đây không phải là một ca tiểu phẫu đâu, thời gian hồi phục rất dài, hơn nữa còn có nguy cơ ra mồ hôi bù trừ, cháu biết chứ?”
Tôi gật đầu:
“Cháu biết, bác sĩ, cháu đã suy nghĩ kỹ rồi.”
Bác sĩ Lý đặt bảng kiểm tra xuống, tựa người ra sau ghế.
“Lý do là gì?”
“Kết quả kiểm tra của cháu hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu của chứng ra mồ hôi quá mức.”
Tất nhiên là không có.
Tôi nói:
“Bác sĩ, cháu có vấn đề tâm lý nghiêm trọng, cháu rất sợ mồ hôi.”
“Cháu nghĩ đây là cách duy nhất để giải quyết vấn đề tâm lý của mình.”
Bác sĩ Lý hiển nhiên không tin.
Ông cầm điện thoại bàn lên:
“Cháu vẫn chưa đủ tuổi thành niên, phẫu thuật lớn như vậy, tôi buộc phải thông báo cho người giám hộ của cháu.”
Tôi đọc số điện thoại của mẹ mình.
Cuộc gọi được kết nối rất nhanh.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói the thé của mẹ tôi:
“Cái gì cơ?”
“Cắt tuyến mồ hôi á?”
“Kiều Ninh nó điên rồi chắc!”
“Bác sĩ đừng nghe nó nói, con bé chỉ hay làm nũng thôi, thích gì làm nấy!”
Bác sĩ Lý đưa ống nghe ra xa một chút, vẻ mặt đầy bất lực.
Tôi cầm lấy điện thoại.
“Mẹ, là con đây.”
“Kiều Ninh!”
“Lại bày ra cái trò gì nữa đấy hả!”
“Mau về nhà cho mẹ!”
Tôi điềm đạm nói:
“Con muốn làm ca phẫu thuật này.”
“Con định làm mẹ tức chết à?”
“Cái mặt mũi nhà họ Kiều chúng ta sắp bị con bôi tro trát trấu hết rồi đấy!”
“Một người bình thường, khỏe mạnh, tự dưng đòi cắt bỏ tuyến mồ hôi, con muốn làm quái vật à?”
“Quái vật” – từ này phát ra từ miệng bà ta, quen thuộc đến nỗi khiến tôi chẳng cảm thấy bất ngờ.
“Con chỉ đang thông báo, không phải xin phép mẹ.”
“Mày là con gái tao, cơ thể mày là tao sinh ra, tao không đồng ý, tao xem đứa nào dám mổ!”
Tôi khẽ bật cười.
“Mẹ, mẹ muốn con sau này ra xã hội, lúc nào cũng bị người ta chê bai vì mùi mồ hôi trên người sao?”
“Hay mẹ muốn chồng tương lai của con vì cái mùi đó mà sinh ác cảm với mẹ – người làm mẹ vợ?”
Đầu dây bên kia im lặng.
Kiếp trước tôi quá nghe lời, cái gì cũng nhẫn nhịn, luôn muốn làm hài lòng họ, có chuyện gì cũng giấu, chỉ kể điều tốt.
Kết quả thì sao?
Trong mắt họ, tôi chẳng qua chỉ là một công cụ, lúc nào cần cũng có thể đem ra hy sinh vì thể diện của họ.
Kiếp này, tôi không muốn làm đứa con gái ngoan ngoãn ấy nữa.
Một lúc sau, mẹ tôi lạnh lùng nói:
“Tiền phẫu thuật thì tự mà lo, mẹ với bố mày không chu cấp đâu.”
“Được.”
Tôi cúp máy, trả lại điện thoại cho bác sĩ Lý.