Chương 7 - Mùa Thất Tịch Đau Khổ
“Vậy sau này con sẽ đốt nhiều cho mẹ, rồi nhờ mẹ chia cho con ít.” Tôi nhỏ giọng đáp.
“Con…!” Mẹ đập mạnh đũa.
Nếu không phải nhân viên mang món mới vào, chắc bà đã ném thẳng thịt kho vào đầu tôi.
Heo sữa quay bóng mỡ, cua hoàng đế vỏ mỏng thịt dày, tôm hùm Boston giãy giụa, rượu Mao Đài đỏ rực…
“Tuế An,” dì Ba kinh ngạc, “sao con khách sáo thế?!”
Phản xạ đầu tiên của tôi là gọi nhân viên lại, chắc chắn lên nhầm món – tôi mời họ, mắc gì phải đãi toàn cao lương mỹ vị thế này!
Nhân viên không chờ tôi mở miệng đã đưa hóa đơn: “Nguyên tổng, đây là hóa đơn chị vừa thanh toán.”
Sau đó, anh ta đọc như thuộc lòng: “Nguyên tổng vừa nói, đều là người thân, có những chuyện cô ấy khó nói thẳng. Nhưng mấy vị trưởng bối thật sự không cần lo lắng thay cô ấy nữa.”
Rồi anh ta nắm chặt một cuộn tiền mặt bỏ đi, để lại chúng tôi chết lặng.
“Nguyên tổng?” Mẹ nhìn tôi khó hiểu, nhưng ánh mắt lại lộ rõ niềm kiêu hãnh.
“Bớt lời đi thôi.” Dượng Ba mê rượu đã bày sẵn ly, “Con bé đã thế này rồi, mấy người còn định mai mối ai nữa?”
Tôi chợt bừng tỉnh: “Mọi người ăn trước, con ra ngoài một chút.”
Tống Tự Hằng đứng dưới gốc long não trước cửa, tựa vào xe, đưa tôi một cốc trà sữa.
Chương 9
“Anh sẽ chuyển cho em.”
Tôi không nhận cốc trà sữa ấy, chỉ liếc qua hóa đơn rồi rút điện thoại.
“Em chặn hết tài khoản của anh rồi, làm sao mà chuyển?” Anh nhướng mày. “Hay là bỏ chặn đi?”
“Tôi có số thẻ ngân hàng của anh.” Tôi mở app.
Nhưng điện thoại lập tức bị anh ấn xuống: “Tuế An, chúng ta đã năm năm rồi, cần gì phải xa lạ thế?”
“Hơn nữa,” ánh mắt anh quét qua chiếc xe của dượng Tư, “anh ghét mấy lời họ vừa nói với em.”
“Nghe lén à? Không hợp với anh đâu, sau này đừng làm vậy.” Tôi bật cười chua chát.
Mở app ngân hàng, mới phát hiện tài khoản của anh đã chuyển cho tôi một khoản lớn từ trước, ghi chú: thưởng cuối năm.
Tôi cộng thêm tiền bữa ăn, rồi chuyển trả lại hết, xoay người định rời đi.
Anh đặt cốc cà phê lên nóc xe, vội nắm lấy tay tôi: “Em còn giận gì nữa? Nếu vì tiền thưởng cuối năm, anh có thể bù gấp mười lần, vẫn chưa đủ sao?”
“Đúng, chưa đủ!” Tôi cắn môi, nhìn thẳng vào anh.
Trong mắt anh thoáng lóe hy vọng: “Vậy em muốn bao nhiêu?”
“Tôi muốn anh vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Tôi gắng sức gỡ bàn tay đang bóp chặt ngón tay mình.
“Tổng giám đốc Tống!”
Là Tô Uyển Uyển, cùng thư ký Tiểu Đường của anh.
Phản xạ có điều kiện, chỉ cần thấy người trong công ty là tôi lập tức muốn tránh xa ba thước.
Thế nhưng anh không như mọi khi buông tay để che giấu, mà kéo tôi sát lại bên mình, phất tay ra hiệu cho Tiểu Đường dừng xe.
“Sao em cũng tới đây?” Anh cau mày nhìn Tô Uyển Uyển.
“Thư ký Đường nói tới đưa hợp đồng cho ngài ký, em liền xin nghỉ đi theo ạ!” Tô Uyển Uyển thấy tôi liền cười rạng rỡ: “Nguyên tổng giám đốc cũng ở đây sao! Thì ra Trùng Thành là quê chị à! Có món gì ngon giới thiệu cho em với?!”
“Em xin nghỉ à?” Tôi cũng nhíu mày. “Dự án Khoa học Thành mấy hôm nay vẫn cần người phụ trách trông coi đó.”
Rồi tôi sực nhớ – chuyện đó còn liên quan gì đến tôi nữa chứ?
Tôi gắng rút tay, nhưng Tống Tự Hằng nhất quyết không chịu buông.
Tô Uyển Uyển cũng để ý, khẽ nghiêng đầu: “Tổng giám đốc Tống, Nguyên tổng, hai người đang cãi nhau sao?”
“Đúng, bất đồng về phương án, tranh cãi hơi gắt.” Tôi gượng cười, dùng ánh mắt cảnh cáo anh.
Dù đã nghỉ việc, tôi cũng không muốn trở thành đề tài tam giác tình ái cho người ta buôn chuyện.
Anh liếc tôi một cái, nhưng vẫn siết chặt tay tôi, kéo sát vào ngực: “Đúng, bạn gái đang giận, tôi đang dỗ đây.”
Người kinh ngạc nhất là Tiểu Đường, anh ta cầm hợp đồng và bút, trố mắt nhìn: “Tổng giám đốc Tống, Nguyên tổng…”
“Em sẽ chờ trên xe!” Anh ta phản xạ nhanh, chui ngay vào xe, lẩn khỏi cục diện rối rắm.
“Tôi đã sớm nhìn ra rồi.” Tô Uyển Uyển mỉm cười, “nhưng Nguyên tổng đã nộp đơn thôi việc, tức là hai người chia tay rồi đúng không?”
“Là em thấy đơn từ chức?” Tống Tự Hằng lạnh lùng nhìn cô ta.
“Đúng thế.” Cô ta nhoẻn cười, “nhưng chức vụ của em còn thấp, không thể xử lý, nên để đó chờ Tổng giám đốc Tần xem thôi.”
“Em biết từ lâu rồi?” Tôi nhìn về phía cô ta.
Tôi vẫn nghĩ cô ta chỉ ngộ nhận anh còn độc thân, chỉ là sự ngưỡng mộ đơn thuần. Hóa ra tôi đã nghĩ quá ít.
“Đúng vậy, chị.” Cô ta cười híp mắt. “Khi thật sự thích một người, chỉ cần nhìn bóng lưng cũng nhận ra.”
Chính là tấm ảnh từng làm màn hình khóa của tôi.