Chương 7 - Mưa Lớn Và Những Bí Mật Chưa Kịp Nói
9
Bạn tôi gọi điện kể chuyện Nguyễn Dao với Lộ Minh cãi nhau, lúc đó tôi đang nằm cùng Trình Tự trên giường, vừa xem xong một bộ phim chiếu bằng máy chiếu.
“Vừa nãy Lộ Minh với Nguyễn Dao cãi nhau to lắm, nghe nói dạo này căng thẳng lắm, chắc sắp chia tay rồi.
“Tch, ban đầu còn nói như tìm được tình yêu đích thực ấy, mà ba tháng còn chưa trụ nổi.”
Cô ấy không đợi tôi nói gì, tự kể tiếp:
“Có lẽ Nguyễn Dao cũng cảm thấy có vấn đề, dạo này kiểm soát Lộ Minh chặt lắm, mỗi lần Lộ Minh ra ngoài ăn cơm là điện thoại réo liên hồi.
“Lần này Lộ Minh không nghe máy, cô ta phát điên, chạy thẳng tới! Vừa nãy hai người cãi nhau ầm ĩ, lật cả bàn luôn! Này này này——”
Điện thoại đầu kia đột nhiên đổi giọng.
Là Nguyễn Dao.
“Thẩm Vi, có phải dạo này cô vẫn quyến rũ Lộ Minh không hả!”
“Cái đồ già khọm kia cô có tí liêm sỉ nào không, sao cứ bám lấy anh ấy thế?! Hết đàn ông rồi à phải nhắm vào đàn ông của người khác! Đồ đê tiện!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì bạn tôi giành lại điện thoại, đầu bên kia hỗn loạn.
Tôi nghe thấy giọng Lộ Minh:
“Em điên đủ chưa?!”
“Lộ Minh, anh rốt cuộc có ý gì? Anh thích người khác thì sao còn ở với em?!
“Anh giật điện thoại làm gì? Đưa đây! Hôm nay em phải chửi chết con tiện nhân đó! Không thì chia tay!”
“Chia thì chia! Đừng có mất mặt nữa!”
“Bốp——” Một tiếng tát thật vang, rồi nghe tiếng Nguyễn Dao nghẹn ngào dường như đập cửa bỏ đi.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến tôi chưa kịp phản ứng.
Rất nhanh sau đó giọng Lộ Minh vang lên trong điện thoại, mang theo chút nhẹ nhõm không che giấu.
“Thẩm Vi, anh chia tay rồi, em về đi.”
Anh ta rõ ràng vừa chia tay còn bị tát mà giọng lại như mừng rỡ vui vẻ.
“Chúng ta cứ như trước, em muốn đi làm thì quay lại, không muốn thì nghỉ ngơi cũng được. Phải rồi, trước kia em nói muốn đi ngắm cực quang——”
Trình Tự đột nhiên cựa mình:
“Còn chưa gọi xong à?”
Ngón tay tôi lỡ chạm chuyển sang video call.
Trình Tự vòng tay ôm vai tôi, giọng còn ngái ngủ:
“Vợ ơi, xong chưa vậy?”
Nụ cười trên mặt Lộ Minh cứng lại từng chút một.
Trình Tự như mới nhìn rõ người trong màn hình, nhướng mày:
“Vợ ơi, đây là ai vậy?”
Tôi hơi khựng lại:
“Một người bạn.
“Trước kia.”
“Chưa từng nghe em nhắc đến nhỉ,” Trình Tự khẽ cười, nhìn Lộ Minh:
“Khuya rồi có chuyện gì vậy? Tôi với vợ tôi còn muốn nghỉ ngơi.”
Đầu bên kia điện thoại im phăng phắc.
Mặt Lộ Minh sa sầm khó coi, bạn tôi cũng không dám cầm lại điện thoại, chỉ dám len lén nhìn anh ta từ phía sau.
“Thẩm Vi,” môi Lộ Minh mấp máy, “cậu ta là ai?”
“Vợ ơi, người ta hỏi kìa,” Trình Tự hôn nhẹ lên má tôi, giọng ngọt mà ánh mắt sắc lạnh, tay trên vai tôi siết chặt nhẹ.
Tôi biết Trình Tự bắt đầu giận rồi.
Bình thường anh hay cười cợt vô tư, nhưng trong chuyện tình cảm lại cực kỳ chiếm hữu, tối tăm.
Hồi trước chỉ vì bắt gặp một đồng nghiệp nam định đưa tôi về mà anh bắt đầu kiên trì đưa đón tôi mỗi ngày không thiếu buổi nào, còn cố ý dừng xe ngay trước công ty để tất cả đồng nghiệp tôi đều nhìn thấy.
Tôi không dám do dự:
“Anh ấy là bạn trai tôi.”
“… Hai người ở bên nhau rồi?” Giọng Lộ Minh rất nhẹ.
“Ừ. Chúng tôi muốn ngủ rồi, nếu không có gì thì thôi nhé.” Tôi tránh ánh mắt Lộ Minh, dứt khoát cúp video.
“Xong chưa?” Trình Tự vẫn ôm tôi, khóe môi cong nhưng khóe mắt lạnh tanh.
“Ừ,” tôi thấy hơi sợ, vội giải thích:
“Em với anh ta không còn liên lạc nữa, là anh ta tự phát điên gọi tới, em không bao giờ quay lại đâu.”
“Ừ.” Trình Tự chỉ nhàn nhạt đáp, tay vẫn chưa buông, đôi mắt nâu nhạt dưới ánh đèn mờ nhìn tôi như mặt hồ đóng băng in bóng tôi rất rõ.
Anh không nói thêm lời nào, cúi xuống hôn tôi.
Nụ hôn này khác hẳn cái hôn dịu dàng thăm dò và an ủi ở bãi biển, đầy tính chiếm hữu và trừng phạt, đầu lưỡi mạnh mẽ tách hàm tôi, chiếm cứ mọi ngóc ngách, mùi thuốc lá pha chút mằn mặn như sóng biển tràn ngập khứu giác tôi.
Tôi bị ép ngửa đầu hứng trọn, ngón tay vô thức siết chặt vạt áo anh.
Bàn tay anh men theo eo tôi từ từ trượt lên, nóng rực xuyên qua lớp vải mỏng của áo ngủ như thiêu đốt da tôi.
Tay còn lại luồn vào tóc tôi, giữ chặt gáy, khiến nụ hôn càng sâu nghẹt thở.
Tôi nghe rõ nhịp tim dồn dập như muốn nổ tung của anh, và mùi ghen tuông cùng bất an bị dồn nén đã lâu.
“Ưm…” Tôi phát ra âm thanh đứt quãng, anh hơi lùi ra, ánh mắt nóng rực dán lên tôi, giọng khàn đặc như mài từ đá ra:
“Nói lại xem, tôi là ai?”
Chưa kịp trả lời, anh lại cúi xuống hôn tiếp, mang theo sự dịu dàng dữ dội như muốn nghiền nát mọi ký ức và bóng ma mà Lộ Minh để lại trong tôi.
Ánh sáng từ máy chiếu nhảy múa trên sống mũi và cằm căng chặt của anh, không khí chỉ còn lại hơi thở gấp gáp và tiếng tim đập điên cuồng.
Đèn trong phòng không biết bị anh với tay tắt lúc nào, trong bóng tối mọi cảm giác đều bị phóng đại.
Môi mát lạnh của anh trượt xuống cằm tôi rồi hạ xuống hõm cổ nóng ran, để lại những dấu ướt át nóng hổi, răng nhẹ nhàng cắn lấy lớp da mỏng khiến tôi khẽ run.
“Bạn trai,” tôi thở dốc, “là bạn trai.”
Tiếng anh đáp lại khàn khàn, giọng hài lòng xen lẫn đắc ý, bàn tay nóng bỏng dọc sống lưng tôi từ từ trượt xuống thấp hơn:
“Là chồng.”