Chương 5 - Mưa Lớn Và Những Bí Mật Chưa Kịp Nói

Có món mặn chát, có món nhạt nhẽo, cháo còn bị khê.

Nhưng đó là lần đầu tiên từ sau khi ba mẹ mất, có người nấu cho tôi khi tôi bệnh.

Tôi ăn hết tất cả, ngẩng đầu nhìn anh ấy thật nghiêm túc:

“Ngon.”

“Ngon không?” Trình Tự nhìn tôi.

Tôi vừa định đáp thì điện thoại reo.

Là Lộ Minh.

Tôi hơi do dự, nhưng vẫn nghe máy.

“Nghe nhân sự nói em nghỉ việc rồi?”

Tôi “ừ” một tiếng.

“Chậc,” Lộ Minh giọng dửng dưng, “chỉ vì chuyện sợi dây chuyền thôi à. Chuyện đó đúng là Nguyễn Dao không phải, nhưng con gái hay ghen cũng dễ hiểu mà. Tôi biết dây đó với em quan trọng, tôi mua cái khác đền được chưa, em muốn gì cứ nói.”

“Không cần,” tôi khẽ nói, “vốn dĩ tôi cũng không thích nơi đó lắm, vậy đi.”

“Có cần thiết vậy không—”

“Ăn miếng này đi.” Trình Tự đột ngột gắp thức ăn cho tôi.

Đầu dây bên kia Lộ Minh im bặt:

“Em với ai đấy? Sao bên em có giọng đàn ông?! Em—”

Tôi ngắt lời anh ta:

“Chúc anh với Nguyễn Dao hạnh phúc, sau này… đừng liên lạc nữa.”

Nói xong tôi cũng chẳng nghe anh ta nói gì thêm, trực tiếp cúp máy.

Điện thoại rung liên tục, Trình Tự làm ra vẻ vô tình hỏi:

“Tôi vừa rồi không nên lên tiếng à? Là bạn trai cũ của chị sao?”

“Không hẳn.”

“Anh ta gọi hoài đấy, chị muốn nghe không?”

Tôi lắc đầu, rồi chặn số đó luôn.

Đã đi đến nước này, chẳng còn gì để dây dưa nữa.

Tôi từng nghĩ chúng tôi nương tựa nhau bao nhiêu năm, dù không phải người yêu thì anh ấy cũng sẽ coi trọng tôi như một người bạn.

Nhưng từ khoảnh khắc anh đưa sợi dây chuyền đó cho Nguyễn Dao.

Ngay cả làm bạn, chúng tôi cũng không thể nữa rồi.

7

Lần nữa nhận được điện thoại của Lộ Minh là một tuần sau.

Anh ấy đổi số, giọng khàn khàn yếu ớt vang lên trong máy.

“Thẩm Vi, anh bệnh rồi, viêm phổi.”

Tôi nhíu mày:

“Anh đi bệnh viện chưa?”

Lộ Minh không trả lời mà hỏi ngược lại:

“Em có thể về không, anh khó chịu lắm.”

Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trình Tự đang đứng dưới lầu đợi tôi, chúng tôi đã hẹn tối nay đi ăn lẩu Trùng Khánh ở quán mới mở.

Mà thật ra cho dù không có Trình Tự, tôi cũng sẽ không quay về.

Lộ Minh đã có bạn gái rồi, tôi còn dây dưa thì thành gì chứ.

Tôi là thích anh ấy.

Nhưng cũng không đến mức hèn hạ như thế.

“Anh tự đi bệnh viện đi, hoặc nhờ Nguyễn Dao chăm anh, tôi… không tiện.”

Nói xong tôi định cúp máy, Lộ Minh đột nhiên ho khan mấy tiếng dồn dập, giọng anh trong điện thoại méo mó khó nghe.

“Thẩm Vi, đến em cũng muốn bỏ rơi anh sao?”

Tôi bỗng thấy buồn cười.

Giữa chúng tôi, rõ ràng anh mới là người buông tay trước.

Giờ anh muốn sao đây, muốn tôi biết rõ anh có bạn gái mà vẫn làm tình nhân giấu mặt cho anh à?

Tôi cắt ngang cuộc gọi, không muốn tranh luận thêm.

Tôi không giận, chỉ thấy mệt mỏi.

Tôi không hiểu cậu trai trong ký ức đó, đã biến thành như thế này từ khi nào.

Anh ta đã hỏng từ lúc nào vậy.

Lần này Lộ Minh không gọi nữa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tưởng anh cuối cùng cũng nghĩ thông.

Không ngờ tối đó ăn lẩu với Trình Tự về, trước cửa nhà tôi lại xuất hiện một cái bóng quen thuộc.

Áo khoác lông cừu đen của Lộ Minh đã ướt sũng nước vì tuyết tan, để lại những vệt mờ mờ.

Tóc mái anh ướt rũ xuống, lông mi cũng ướt, gương mặt đỏ bừng, không biết đứng đó bao lâu.

“Lộ Minh?!”

Tôi sải bước tới, theo phản xạ nhíu mày:

“Anh đến đây làm gì, anh—”

Anh ngước mắt nhìn tôi, cơ thể lảo đảo rồi đổ ập vào người tôi, đầu gục lên vai tôi.

Lúc đó tôi mới nhận ra người anh nóng rực, hóa ra anh bị sốt cao mà vẫn ngồi máy bay, dầm tuyết đến đây, muốn chết à?!

Tôi vội lấy điện thoại định gọi 115 thì bị anh hất văng ra.

Lộ Minh lẩm bẩm mơ hồ:

“Không đi bệnh viện…”

Tôi hết cách, chỉ có thể vừa kéo vừa đỡ lôi anh vào nhà, ném lên sofa rồi lục mấy cái chăn dày trùm kín cho anh.

Anh thật sự rất khó chịu, không biết là thiếp đi hay ngủ mê, rất nhanh đã yên lặng hẳn.

Lần này anh ngủ thẳng tới sáng hôm sau mới tỉnh.

Tôi đi qua sờ trán anh, may mà thể chất anh vốn tốt, một đêm đã hạ sốt.

Lộ Minh nhìn tôi thu tay lại, ánh mắt có chút đờ đẫn.

“Anh bệnh mà mò tới đây làm gì? Sao anh tìm được nhà tôi?”

Lộ Minh cúi đầu, tóc đen rũ trước trán làm anh trông trẻ hơn, cứ như trở lại hồi đại học.

“Bạn anh nói cho anh biết,” anh nói, “anh cũng không biết sao lại đến đây, chỉ là… đột nhiên rất muốn tới.”

Nói một đống vô nghĩa.

Tôi chỉ điện thoại anh:

“Tối qua Nguyễn Dao gọi cho anh suốt đấy, anh đến đây mà không nói với người ta một câu à?”

Lộ Minh như mới sực nhớ ra còn có cô ấy, liếc điện thoại, nhưng cũng chẳng có ý cầm lên.

Nói thật, có lúc tôi không hiểu nổi Lộ Minh nghĩ gì.

Miệng thì nói thích Nguyễn Dao, mà trong danh bạ cũng chẳng thèm đặt tên gì đặc biệt.

Báo cáo