Chương 8 - Mùa Hè Định Mệnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Sao con lại chậm trễ lâu như vậy mới đi đón nó?”“Có lẽ… có lẽ con gái của mẹ đã sống được…”

Ngay cả tôi cũng thấy tàn nhẫn.Trách Thẩm Dịch vào lúc này, sẽ khiến anh càng thêm áy náy.

Dù sao chúng tôi từng là người một nhà, ở bên nhau nhiều năm.

Tôi chết rồi, anh áy náy cũng là chuyện bình thường.

Nhưng tôi nghĩ anh sẽ không áy náy quá lâu, vì em gái ruột của anh vẫn chưa chết.

Thẩm Dịch chưa thật sự mất gì, nên sẽ nhanh chóng hồi phục,

trở lại làm Thẩm Dịch hoàn hảo.

Tôi ngồi bên cạnh mẹ, dùng cánh tay ảo ôm lấy vai bà, cố gắng an ủi: “Mẹ, con đã sống thêm được rất lâu rồi.”

“Nếu không có mẹ, con có lẽ đã chết vì viêm họng nặng từ khi còn nhỏ.”

“Được làm con của mẹ dù chỉ một thời gian ngắn, con đã cảm thấy rất hạnh phúc.”

“Vậy nên, mẹ đừng buồn nữa.”Qua một lúc, mẹ thật sự không khóc nữa.

Bà mở balo của tôi, từng món từng món lấy ra.Ngoài sạc pin và đồ dùng đơn giản, còn có mấy tờ phiếu kiểm tra gấp lại.

Mẹ mở ra, phát hiện ngày tháng là của một tuần trước.

Bệnh viện cộng đồng chỉ có thể soi họng.

Kết quả kiểm tra không mấy khả quan, bác sĩ đã ghi khuyến nghị làm thêm xét nghiệm chuyên sâu.

Có giọt nước mắt rơi xuống tờ phiếu, mẹ khóc nói: “Đã khó chịu từ sớm như vậy, sao không nói?”

“Con có nói mà.”

Thẩm Dịch sững sờ nhìn xuống đất, nhỏ giọng: “Cô ấy đã nói với con, con tưởng cô ấy giả vờ đáng thương để được chú ý, nên mắng cô ấy.”

Mẹ lắc đầu, lại lấy ra từ balo của tôi một cuốn tập luyện chữ rất nhỏ.

Bà lật ra, thấy hình vẽ chân dung nhỏ của mình.

Mực đơn giản, nét vẽ tinh tế.Lật tiếp, có cả chân dung của bố.

Tôi thầm cầu nguyện mẹ đừng lật tiếp.Nhưng lời cầu nguyện không linh nghiệm.

Bà nhìn thấy tranh tôi vẽ Thẩm Dịch.Tôi đã vẽ rất nhiều Thẩm Dịch.

Có bức anh đang đi buồng bệnh,có bức anh đang viết bệnh án…Có bức anh đang nghiêm túc giúp tôi hâm sữa, đo nhiệt độ.

Nghiêm nghị,dịu dàng,cưng chiều.

Thật ra sau này trong đầu tôi luôn xuất hiện hình ảnh Thẩm Dịch nghiêm khắc, giận dữ, nhưng vì không thích dáng vẻ đó của anh nên tôi không vẽ ra.

Nhớ anh mà không dám tìm anh,tôi sẽ mở cuốn vẽ.Nhớ lại những khoảnh khắc mình còn quan trọng với Thẩm Dịch.

Tự nhủ lạc quan: Không sao cả.Đã từng được trân trọng, như thế là đủ tốt rồi.

12

Mẹ và Thẩm Dịch ngồi trên hàng ghế lạnh lẽo của hành lang bệnh viện suốt một thời gian dài.

Tận đến đêm khuya, mẹ mới cùng bố rời khỏi bệnh viện.

Thẩm Dịch dường như đã tiêu hóa được sự thật, bình tĩnh đến lạ,một mình có trật tự lo liệu hậu sự cho tôi.

Thẩm Dịch luôn lý trí, là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật.

Nhưng đột nhiên anh bắt đầu hỏi thăm, tìm người để hỏi những chuyện kỳ lạ.

Ví dụ: Sau khi chết, linh hồn có về nhà không?

Có sợ hãi không? Hỏa táng có đau không?

Nếu đầu thai, còn bị viêm họng mạn tính nữa không?

Không ai cho anh câu trả lời chính xác.

Im lặng rất lâu, Thẩm Dịch cuối cùng từ bỏ ý định chỉnh sửa lại phần cổ của thi thể tôi.

Nhưng anh lại bắt đầu hỏi thăm những “dị nhân” được đồn đại, hỏi xem có cách nào gọi hồn về không.

Nói rằng mình còn chưa kịp nói lời tạm biệt với người yêu, còn nhiều điều chưa kịp nói.

Thẩm Dịch đưa rất nhiều tiền, nhưng chẳng ai dám nhận.

Mọi người lần lượt nghi ngờ trạng thái tinh thần của anh, sợ nếu không đáp ứng được nhu cầu sẽ bị nhà họ Thẩm trừng phạt.

Bố mẹ tôi biết chuyện, mắng anh một trận thậm tệ.

Thẩm Dịch lại trở về dáng vẻ bình thường.

Trước khi an táng, Tiểu Vũ bị đưa tới một thị trấn khô hạn quanh năm ở rìa sa mạc Sahara.

Bị ra lệnh vĩnh viễn không được về nước.

Mẹ ruột tôi không gặp được Tiểu Vũ lần cuối, rất nhanh sau đó cũng qua đời.

Ngày an táng vẫn mưa.Người thân bạn bè lặng lẽ che ô đen, đến rồi lại đi.

Chỉ còn Thẩm Dịch ở lại, ngồi trước bia mộ ướt mưa.

Dùng đầu ngón tay vẽ lên bức ảnh đen trắng của tôi.Anh không che ô.

Mưa từ linh hồn tôi xuyên qua rơi xuống tóc và vai anh.“Vãn Vãn, em nghe thấy anh nói chứ?”

Giọng Thẩm Dịch nhẹ, dường như đã chìm vào hồi ức: “Thật ra sau khi em trưởng thành, anh đã không dám ở quá gần em.

“Bởi vì ánh mắt em nhìn anh, giọng nói em, đôi tay lạnh mà mềm như thuốc gây nghiện, luôn khiến anh không thể suy nghĩ tỉnh táo.”

“Nhưng khi em vào đại học, đề nghị muốn ở ký túc xá, anh lại rất giận.”

“Bố mẹ đều đồng ý, chỉ có anh kiên quyết phản đối.”

“Lúc đó lý do anh đưa ra là sợ em không tự chăm sóc được bản thân.”

“Nhưng đó chỉ là một phần, thực ra anh sợ em yêu đương trong trường, sợ em gần gũi người khác.”

Thẩm Dịch dừng lại, nở một nụ cười khó coi.

Rồi nói: “Nên khi nghe đoạn bút ghi âm, anh như nắm được cọng rơm cứu mạng, nghĩ rằng có thể để em mãi ở bên mình.”

“Nhưng anh không ngờ… em lại tỏ tình với anh.”

“Anh quá sốc, lại còn rất giận.”

“Anh giận vì em dám phá vỡ sự cân bằng giữa chúng ta, khiến anh mất kiểm soát.”

“Anh càng giận hơn vì em lại muốn ở bên anh, biến anh thành một kẻ biến thái.”

Giọng Thẩm Dịch trở nên nghẹn ngào: “Anh sợ, nên đã đẩy em ra.”“Sau đó Tiểu Vũ dọn vào nhà, em rời đi.”

“Mỗi ngày anh đều rất nhớ em, nhưng không dám liên lạc.”

“Chỉ có thể thông qua bạn bè của em để hỏi tin tức.”

“Biết em sống không tốt, anh vừa đau lòng vừa vui.”

“Vui vì sau khi rời khỏi anh, em không sống tốt.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)