Chương 3 - Mua Hàng 0 Đồng Và Sự Thật Đằng Sau
Nhưng bây giờ, chúng sẽ cùng tôi xuất hiện trong camera của siêu thị, trở thành bằng chứng cho sự trong sạch của tôi.
“Tên?” giọng cảnh sát trong phòng thẩm vấn kéo tôi trở về thực tại.
“Giản An, bút danh Giản Dạ.” tôi cố tình nhắc đến nghề nghiệp, để sau này truyền thông đưa tin có thêm chú ý.
Cảnh sát nhướng mày: “Nhà văn? Viết gì thế?”
“Tiểu thuyết trinh thám.” tôi cười khổ
“Nghĩ lại, đời sống còn hoang đường hơn cả tiểu thuyết.”
Kim đồng hồ trên tường chỉ 15:45, lúc này chị tôi hẳn đã vào nhà của Lý Văn Bác.
Theo dòng thời gian kiếp trước, bây giờ chị đang quẹt thẻ vào cửa chung cư, trước camera nở nụ cười mím môi quen thuộc, biểu cảm mà chị đã mất ba tháng luyện tập để bắt chước tôi.
“Cô nói là cố ý gây rối trong siêu thị?” giọng cảnh sát nghe như vọng từ xa.
“Đúng vậy.” móng tay tôi bấu chặt vào lòng bàn tay, ánh mắt không kìm được liếc về đồng hồ.
Cảnh sát đẩy sang một tấm ảnh hiện trường: “Tổng giá trị số đồ cô lấy chưa đến một nghìn…”
15:48.
Thái dương tôi giật liên hồi.
Trong camera bây giờ, chị tôi chắc đã tháo mũ lưỡi trai, hất mái tóc dài giống hệt tôi, đến từng ngọn tóc chẻ đôi cũng bắt chước.
Khi Lý Văn Bác mở cửa, ông ta chắc chắn sẽ sững sờ, lần cuối gặp tôi là trong buổi ký tặng sách.
“Căn cứ Điều 49 Luật Quản lý Trật tự An ninh…” tiếng lật hồ sơ của cảnh sát gợi nhớ y hệt cảnh thẩm phán đọc bản án năm xưa.
15:49.
Chị tôi bấy giờ đã khoá trái cửa, cầm dao bằng tay trái.
Tuy vốn không thuận tay trái, nhưng để hoàn mỹ đóng giả tôi, chị đã luyện tập suốt mấy tháng.
Báo cáo pháp y từng kết luận vết thương cho thấy hung thủ dùng tay trái.
“Cô Giản? Cô có nghe không?”
Tôi chợt ngẩng đầu: “Cho tôi một cốc nước được không?”
Cảnh sát nhíu mày nhưng vẫn ra hiệu cho đồng nghiệp.
15:50 đúng.
Cổ họng tôi nghẹn lại, như nghe rõ tiếng kim giây nhảy.
Chính lúc này, lưỡi dao của chị ta chắc chắn đã đâm vào giữa xương sườn thứ ba và thứ tư của Lý Văn Bác, chính xác đến từng chi tiết như trong tiểu thuyết tôi viết.
Chiếc cốc nhựa lạnh ngắt được đưa đến tay tôi.
Nhìn bóng mình phản chiếu trong mặt nước, tôi như thấy chị đang nhét những tờ tiền vấy máu vào balô của tôi.
“Cô đang run.” cảnh sát nói.
Tôi mới nhận ra mặt nước trong cốc đã lăn tăn gợn sóng.
15:52.
Chị bắt đầu xoá dấu vết, dùng loại khăn ướt tôi hay dùng để lau tay nắm cửa.
Nhưng trên bàn trà, chị cố tình để lại nửa dấu vân tay, chính là của tôi, vốn bị chị dùng băng dính lấy mẫu từ trước.
“Tôi hơi tụt đường huyết thôi.” tôi gượng cười, nhìn cảnh sát ghi “cảm xúc không ổn định” vào biên bản.
Những chữ đó sau này sẽ là bùa hộ mệnh của tôi.
Cảnh sát sau đó nói gì tôi chẳng buồn nghe.
Tôi biết giờ phút này chị ta đã thành công, đang trên đường đến căn hộ của tôi, chuẩn bị nhét chiếc áo dính máu của Lý Văn Bác vào tủ quần áo.
Kiếp trước, giờ này tôi vẫn ngủ trưa, chị ta hành động quá khẽ nên tôi không hề biết.
Nhưng kiếp này, chị ta sẽ gặp bất ngờ, màn hình máy tính tôi cố ý để mở, hiển thị chương mới nhất của Kẻ Thế Thân Hoàn Hảo:
“Khi kẻ thế thân tưởng rằng mình đã thắng, chính là lúc nhân vật chính bắt đầu phản công.”
Cảnh sát hỏi gì tôi cũng im lặng.
Mục tiêu của tôi đã đạt được, đến trả lời qua loa cũng chẳng thiết.
“Ký đi.” cảnh sát đẩy biên bản sang
“Theo tình hình hiện tại cô sẽ bị tạm giam vài ngày. Cô muốn mời luật sư hay gia đình không?”
Nhớ lại cảnh bố mẹ năm xưa chỉ mặt mình trước toà, tôi lập tức lắc đầu, nhanh chóng ký tên.
4
Tôi bị giam trong trại tạm giữ, nơi này chẳng xa lạ gì.
Kiếp trước tôi đã ở đây rất lâu.
Vì vụ án luôn tồn tại nghi điểm, nên tôi chỉ bị giam chờ xét xử.
Nhưng cho dù có bao nghi điểm, mọi người cuối cùng vẫn tin rằng tôi là hung thủ.
Bởi một kẻ đến cả cha mẹ ruột cũng chỉ trích thì còn ai muốn tin tưởng?
Trời vừa tối, tôi lại bị đưa đi thẩm vấn.
Ngồi trên chiếc ghế sắt trong phòng, ánh đèn chói mắt rọi thẳng vào mặt.
Đã là chín giờ tối, nhưng rõ ràng cảnh sát chưa có ý định thả tôi.
“Giản An, lặp lại lần nữa, chiều nay từ ba đến bốn giờ cô ở đâu?”
Người thẩm vấn đổi thành đội trưởng Trương.
Ông ta chống hai tay xuống bàn, đôi mắt sắc bén như chim ưng khóa chặt tôi.
“Tôi đã nói ba lần rồi.” tôi cố tình tỏ vẻ mất kiên nhẫn –
“Khoảng ba rưỡi tôi ở siêu thị ‘mua hàng 0 đồng’, sau đó bị các anh đưa về đồn.
Từ lúc đó đến giờ tôi vẫn dưới mắt các anh.
Không phải các anh có camera giám sát sao?”
Đội trưởng Trương trao đổi ánh mắt với nữ cảnh sát bên cạnh.
Cô mở hồ sơ, đẩy sang một bức ảnh chụp từ camera:
Trong hình, một người phụ nữ giống tôi như đúc, đang đứng trước cửa nhà của Lý Văn Bác.
“Ảnh này chụp lúc 15:52.” giọng nữ cảnh sát lạnh như băng
“Cô giải thích thế nào?”
Tôi nhìn bức ảnh, rồi bỗng bật cười:
“Các anh điều tra án mà không kiểm tra hộ khẩu à?”