Chương 13 - Mua Hai Anh Em Phản Diện

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

13

Tháng trước, hai anh em nó tổ chức sinh nhật mười tám tuổi, ông nội còn đích thân tới, tặng mỗi đứa một chiếc siêu xe.

“Tôi tất nhiên biết em trưởng thành rồi, nhưng liên quan gì đến tôi?”

“Tất nhiên là liên quan đến chị, trưởng thành rồi… có nghĩa là em có thể yêu chị.”

Đoạn Gia Hi cong môi.

Nó đưa tay, nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên.

Trong đôi mắt đen láy tràn ra nụ cười vừa dịu dàng vừa mang theo mê hoặc.

Thái dương tôi giật liên hồi.

Ngay lúc đó, từng dòng bình luận hiện ra trước mắt:

【Ôi trời ơi, tôi biết sẽ có ngày này mà!】

【Tình yêu lành mạnh thì bình thường, tình yêu lệch lạc mới thật sự đặc sắc.】

【Xen vào nhân quả của người khác thì phải chịu hậu quả, Vũ Mộ giờ hẳn là đã hiểu điều đó rồi.】

【Nói thêm, nữ chính Lan Y Y sớm đã ở bên nam chính, chỉ là vì không có phản diện chen vào nên tình cảm chẳng mấy mặn nồng, suốt ngày cãi nhau.】

【Cặp nam – nữ chính ấy vốn nhạt nhẽo, chỉ như đôi tình nhân tầm thường, tôi giờ chỉ muốn xem cảnh kéo co kịch liệt giữa hai anh em phản diện và Vũ Mộ thôi.】

【Một người ngoài lạnh trong nóng, một người giả vờ ngoan ngoãn như cún con nhưng thực chất lại điên cuồng… ahhh, couple này quá đáng để “ship”!】

“Chị, sao vậy?”

Phát hiện tâm trạng tôi thay đổi, Đoạn Gia Hi tỏ vẻ khó hiểu.

Tôi dời ánh mắt khỏi những dòng bình luận, mặt cứng đờ.

“Không… không có gì, chỉ là chị hơi mệt, muốn nghỉ thôi.”

Đoạn Gia Hi khẽ chạm trán tôi, giọng lộ rõ sự lưu luyến:

“Chị mệt à? Em ở lại với chị nhé?”

“Không cần.”

“Được rồi, vậy chị ngủ sớm đi, mai sáng em lại qua.”

Nó vừa đi, tôi lập tức kéo vali ra, bắt đầu thu dọn đồ.

【Vũ Mộ đang làm gì vậy?】

【Còn gì nữa, cô ấy định chạy trốn.】

【Kích thích quá, sắp tới đoạn “cô chạy, họ đuổi, có cánh cũng khó thoát” rồi!】

【Haha, ngốc nghếch thế, còn vác cả vali, chẳng khác nào tự báo cho người ta biết mình định bỏ đi.】

【Đúng đó, nếu muốn chạy thì chỉ cần cầm thẻ ngân hàng, quần áo không cần mang, thế mới không bị nghi ngờ.】

Tôi dừng động tác lại.

Bọn họ nói đúng.

Nếu tôi kéo vali xuống lầu, chẳng khác nào tự dâng mình lên.

Không được.

Tôi phải bình tĩnh.

Sáng hôm sau, tôi giả vờ như bình thường, xuống lầu ăn sáng.

Ánh mắt Đoạn Gia Hách dừng trên mặt tôi vài giây, rồi rót cho tôi ly sữa nóng.

Sau đó hỏi:

“Tối qua chị ngủ không ngon à?”

Quả thật đêm qua tôi chẳng ngủ được.

Trong hoàn cảnh đó, ai mà ngủ nổi.

“Sao vậy?” Cậu ta hỏi tiếp.

“Không sao.” Tôi thật sự không có tâm trạng.

“Có cần xin nghỉ không?”

“Tất nhiên là không.”

Đôi mắt Đoạn Gia Hách trầm như nước, lại nói:

“Từ hôm nay, chú Cao sẽ đưa đón chị đi làm, mấy chiếc xe không rõ lai lịch, tốt nhất đừng ngồi.”

Lỗ tai Đoạn Gia Hi rất thính, lập tức bắt được trọng điểm, ánh mắt sáng rực nhìn tôi chằm chằm.

“Chị, chị ngồi xe của ai thế?”

Tôi ổn định lại tâm trạng.

“Đồng nghiệp.”

Đoạn Gia Hi cau mày, gương mặt không vui.

“Chị, em đang học lái rồi. Đợi lấy bằng xong, ngày nào em cũng sẽ đưa đón chị đi làm.”

Đoạn Gia Hách liếc cậu ta một cái.

________________

Tới công ty, việc đầu tiên tôi làm chính là nộp đơn xin nghỉ.

Quản lý sững sờ, rồi lập tức khuyên tôi đổi ý.

Nhưng tôi như đã uống thuốc sắt, quyết tâm không lay chuyển.

Cuối cùng ông ta cũng đành đồng ý.

Tôi quay về bàn, thu dọn mấy món đồ cá nhân.

Sau đó đi thẳng đến trung tâm thương mại gần đó, mua một chiếc vali, vài bộ quần áo thay đổi và một số vật dụng cần thiết.

Tiếp theo, tôi đến cây ATM rút ra hai vạn tiền mặt.

Suốt bốn năm đại học, mỗi tháng ông nội đều chuyển tiền tiêu vặt vào thẻ, tích góp lại cũng khá nhiều.

Số tiền này đủ để tôi đến một thị trấn nhỏ, mua căn nhà, sống một cuộc đời yên ổn.

Bắt taxi tới bến xe, tôi đi đúng theo lộ trình đã tính toán từ hôm qua.

Mua vé, lên xe.

________________

Hai ngày sau, tôi mới mở lại điện thoại.

WeChat hiện lên hai khung đối thoại đều 99+.

Tôi không mở ra.

Đúng lúc này, những dòng bình luận ào ào xuất hiện:

“Hahaha, mặt Đoạn Gia Hách chắc đen như than rồi. Tỏ tình hôm trước, hôm sau chị gái không chỉ nghỉ việc mà còn bỏ trốn.”

“Nhưng mà Đoạn Gia Hách đúng là cáo già. Trước đây anh ta từng mở điện thoại của nữ chính và bật định vị chia sẻ. Giờ thì đang trực tiếp đuổi theo Vũ Mộ rồi.”

Tôi sững sờ vì dòng bình luận ấy, vội vàng tắt ngay định vị trong máy.

“Có gì đó lạ lắm, sao mình cảm giác Vũ Mộ nhìn thấy bình luận của chúng ta.”

“Tôi cũng thấy vậy! Trời ạ, khó trách con bé có thể nghịch thiên cải mệnh, thì ra là nhờ nhìn được bình luận.”

【Mọi thứ càng lúc càng thú vị, giống như đang đấu trí với phản diện vậy.】

【Đừng chém gió nữa, Đoạn Gia Hách đã nắm được vị trí rồi. Anh ta vừa đặt vé máy bay sớm nhất, nhiều nhất chỉ hai tiếng nữa sẽ tới nơi.】

Tôi bật dậy, tim đập thình thịch.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)