Chương 2 - Mưa Đầu Mùa và Những Ký Ức Chưa Phai
Tôi ghé sát vào tai anh thì thầm:
“Thật sự không đẹp sao?”
Mặt anh bỗng đỏ bừng, đỏ lan cả xuống cổ, không nói nên lời.
Tôi áp tai lên vai anh, nghe rõ nhịp tim dồn dập.
Một lúc lâu sau, trong tiếng mưa mới nghe thấy giọng lí nhí:
“Đẹp, được chưa.”
Hồi đó tôi luôn thấy con đường ấy quá ngắn.
Ngắn đến mức mỗi lần còn chưa kịp nói xong thì đã về tới nhà,
Cứ phải níu kéo anh nói thêm vài câu nữa.
Còn giờ đây, dù đứng cùng một chỗ, lại chẳng biết nói gì.
May là Giang Nghiễn đến rất nhanh:
“Siêu thị chỉ còn mỗi cái ô màu hồng, em dùng tạm nhé, sau anh mua cái đẹp hơn cho em.”
Anh vừa đưa ô cho tôi, ánh mắt rơi lên người Thẩm Nam Chu.
Chiếc ô trong tay Thẩm Nam Chu nghiêng hẳn về phía tôi, nửa người anh đã ướt sũng.
Chiếc áo T-shirt ướt dính chặt vào người, để lộ hình xăm mờ mờ bên dưới xương quai xanh.
YX
“Trước không biết cậu có xăm hình đó,” Giang Nghiễn tò mò:
“Là tên bạn gái cũ à?”
“Ừ.” Thẩm Nam Chu không biểu cảm.
“Cậu là não tình yêu mà còn chê người khác não tình yêu.”
Giang Nghiễn cười:
“Trùng hợp ghê, bạn gái tôi cũng có một hình xăm ở chỗ đó.”
Thẩm Nam Chu chợt nhướng mày:
“Thế à, cậu không ngại?”
“Ngại gì?”
Giang Nghiễn ngẩn ra, “Cậu nói hình xăm á? Không ngại, cô ấy thích là được.”
Thẩm Nam Chu hơi sững người:
“Cô ấy xăm tên người yêu cũ mà cậu không ngại?!”
“Người yêu cũ cái gì?”
Giang Nghiễn nhìn anh:
“Cô ấy xăm là một đám mây, không phải tên ai cả.”
Thẩm Nam Chu đứng sững lại.
Đúng lúc đó, một cơn gió thổi tới, hất mái tóc dài của tôi rơi trên xương quai xanh.
Lộ ra hình xăm một đám mây nhỏ, tinh tế và xinh xắn.
Ánh mắt Thẩm Nam Chu lập tức đóng đinh vào hình xăm đó.
Như thể muốn nhìn xuyên qua đám mây ấy,
Để thấy cái tên đã từng bị tôi dùng chính hình xăm này để che đi.
Chương 2
Lúc tôi quyết định đi xăm, Thẩm Nam Chu cười nhạo tôi suốt.
“Em á? Tay bị xước tí cũng kêu đau ba ngày, còn đòi đi xăm, về nhà bú sữa đi.”
Tôi không phục:
“Anh xăm được thì sao em không được xăm? Nếu chỉ có mỗi anh xăm thì sao gọi là hình xăm đôi nữa chứ!”
“Thôi đi,” Thẩm Nam Chu xoa đầu tôi,
Rút ra một cây bút ký rồi viết ba chữ cái HLX lên cổ tay tôi:
“Đây chẳng phải là hình xăm đôi rồi sao? Đi chơi đi.”
Anh nói đúng, tôi thật sự rất sợ đau.
Nên tôi cứ chần chừ mãi,
Mãi đến sinh nhật anh, tôi mới hạ quyết tâm đi xăm thật.
Thẩm Nam Chu không lừa tôi.
Xăm thật sự rất đau, đau chưa từng có.
Mà lại là tôi tự nguyện chịu đựng.
Vừa mới bắt đầu xăm, tôi đã hối hận rồi,
Nước mắt cứ lưng tròng không rơi,
Thợ xăm liên tục đưa khăn giấy cho tôi:
“Sắp xong rồi, cố lên chút nữa nha.”
Nhưng khi thấy biểu cảm của Thẩm Nam Chu lúc phát hiện ra hình xăm,
Tôi bỗng thấy mọi thứ đều xứng đáng.
Ban đầu anh nhếch môi cười:
“Miếng dán hình xăm này nhìn cũng thật ghê nhỉ, trông như thật luôn.”
Nhưng khi đưa tay chạm vào,
Cả người anh khựng lại.
Tôi cứ tưởng anh sẽ vui mừng, khoe khoang đủ kiểu:
“Đẹp không? Em suy nghĩ rất lâu mới quyết định xăm đấy!”
Nhưng Thẩm Nam Chu lại không nói gì,
Chỉ nhìn tôi chằm chằm không rời mắt.
Một lúc sau, anh bất ngờ ôm chặt lấy tôi.
Ôm chặt đến mức tôi nghẹt thở, tôi đẩy anh ra:
“Gì vậy Thẩm Nam Chu, đau đấy!”
Giọng anh run nhẹ:
“Đã sợ đau như vậy, sao còn đi xăm?”
Tôi cười toe toét:
“Vì là tên anh, nên không đau.”
Một lúc sau, anh khẽ thở dài:
“Ngốc quá.”
“Thẩm Nam Chu,” tôi cố tình trêu anh,
“Nghe nói xoá xăm còn đau hơn xăm nữa đó, anh không được chia tay với em đâu đấy, không thì em phải chịu khổ lần nữa.”
Anh nghiêm túc đáp:
“Không đâu, chúng ta tuyệt đối sẽ không chia tay.
Anh sẽ không để em phải đau thêm lần nào nữa.”
Tôi cười rạng rỡ.
Tôi tin Thẩm Nam Chu.
Chúng tôi lớn lên cùng nhau từ bé, tình cảm suốt hơn mười năm.
Anh luôn rất tốt với tôi.
Tôi vốn là đứa yếu đuối, nhõng nhẽo,
Đến mẹ tôi cũng nói, bao nhiêu tật xấu của tôi đều do Thẩm Nam Chu nuông chiều mà ra.
Mẹ hay bảo:
“Con à, phải biết đối xử tốt với người ta.
Đừng có suốt ngày hành người ta hết chuyện này tới chuyện kia.
Không thì đến lúc Nam Chu chán con rồi, đời này con chẳng kiếm đâu ra ai đối xử với con tốt như nó đâu!”
Tôi chắc nịch:
“Không đâu! Thẩm Nam Chu nói rồi, đời này anh ấy sẽ không bao giờ rời xa con!”
Lúc đó tôi thật lòng tin rằng,
Không gì trên đời này có thể chia cắt tôi và Thẩm Nam Chu.
Tôi không ngờ rằng, chỉ nửa năm sau,
Chúng tôi lại trở thành hai người lạ, không còn liên quan gì đến nhau.
Khi đi xoá hình xăm,
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời nhiều mây trắng.
Tôi bỗng đổi ý:
“Biến cái này thành một đám mây đi.”
Sau này chỉ còn lại một mình,
Tôi vẫn sẽ sống thật tốt.