Chương 8 - Mù Lòa Và Người Bên Cạnh
“A Nguyên à, em quên rồi sao, tụi mình là người mù mà. Tốt nhất nên ở nhà thôi, đừng ra ngoài gây phiền phức cho người khác.”
“Với lại, tụi mình đâu có nhìn thấy gì, đi ngắm biển để làm gì chứ?”
A Nguyên lập tức bùng nổ.
“Mù thì sao chứ?! Trên đời này chẳng lẽ không có đường cho người mù đi à? Em là người mù, người khác đương nhiên phải nhường em rồi!”
“Hihi, Du An, chị đừng nói là chị không dùng gậy dẫn đường nha? Không sao đâu, gọi em là chị đi, em dạy cho!”
“Em mặc kệ! Em muốn đi! Không đi là nghỉ chơi với chị luôn đó!”
Em ấy nói chuyện đanh thép như vậy, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, đành để chị gái em ấy chở hai đứa mù đi ngắm biển.
A Nguyên hào hứng đến mức cứ nhảy nhót không ngừng, thấy tôi im lặng liền kéo tay tôi về phía trước.
“Du An! Hít thử đi!”
Tôi hít một hơi — là mùi tanh mặn của biển.
Gió thổi tới mang theo tiếng sóng, bọt biển vỗ nhẹ vào chân tôi, mát lạnh buốt buốt.
A Nguyên cười ranh mãnh:
“Du An, ai nói tụi mình không nhìn thấy? Những gì chị đang cảm nhận, chẳng phải chính là biển sao?”
Tôi sững người.
Trước đây, A Trạch rất bận. Cậu ấy luôn nghĩ dù sao tôi cũng không nhìn thấy gì, lại lo tôi gặp nguy hiểm, nên chưa bao giờ đưa tôi đến những nơi như thế này.
Tôi khua nước dưới chân, rồi bỗng bật cười một cách nhẹ nhõm.
Đúng vậy… chỉ cần cảm nhận được, thì chẳng phải đó cũng là biển sao?
Từ ngày hôm đó, tôi cảm thấy mình dường như đã thay đổi.
Ở tuổi 25, tôi bắt đầu học lại mọi kỹ năng của người mù từ đầu.
A Nguyên và chị của A Nguyên luôn kiên nhẫn nắm tay tôi, dạy tôi từng chút một.
Bàn tay của họ cũng ấm áp như tay A Trạch vậy.
Dù đôi khi vẫn bị ngã, vẫn có người bàn tán sau lưng, nhưng những người sẵn lòng giúp đỡ tôi cũng không ít.
Có một hôm, tôi bị người ta cố tình xô ngã.
Sau tiếng bước chân vội vã, một người nào đó đã vội vàng đỡ tôi dậy đầu tiên.
Tôi cảm kích nói lời cảm ơn, nhưng người đó lại không trả lời.
Khi hương xà phòng quen thuộc thoảng vào mũi, tôi khẽ cười và nói thêm lần nữa:
“Cảm ơn anh nhé.”
Người đó vẫn im lặng. Tôi cũng không hỏi thêm gì.
Ngày tôi có thể tự đi lại ngoài đường, tôi vui mừng đến mức mò mẫm làm một bát mì cho A Nguyên và chị gái cô ấy.
Chỉ là khi tôi vừa rửa bát xong, định ra ngoài đổ rác,
Thì nghe thấy chị gái A Nguyên đang nói chuyện điện thoại.
“Ừm, con bé dạo này ổn lắm.”
“Giờ còn biết tự nấu ăn nữa cơ.”
“Ôi bác sĩ Thẩm, anh nói gì thế… may mà anh chữa mắt cho em gái tôi, chúng tôi giúp anh chăm sóc Tiểu Triệu một chút thôi mà.”
“Nó là một cô gái rất ngoan, không hề phiền phức đâu.”
Tôi đứng chết lặng ở cửa, xách túi rác, khẽ thở dài.
A Trạch đúng là…
Khi chị gái A Nguyên cúp máy, quay lại bắt gặp đôi mắt trống rỗng của tôi.
Chương 12
Chị ấy hơi lo lắng: “Du An…”
Tôi mỉm cười với chị:
“Chị à, không sao đâu. Mì vẫn còn một bát mà, để anh ấy ăn đi.”
A Trạch lên tới nơi, đứng ngoài cửa rất lâu mới dám gõ cửa.
Tôi quay về phía cửa, cười nhẹ nhàng:
“A Trạch đến rồi à? Đói chưa? Vào ăn cơm đi, nếm thử tay nghề của em xem sao.”
Giọng tôi thoải mái như thể cậu ấy chỉ vừa đi làm về.
A Trạch im lặng kéo ghế ngồi xuống.
Cậu ấy cúi đầu, ăn mì từng đũa lớn như chưa từng được ăn,
Nước mắt rơi lặng lẽ hòa vào trong bát nước mì nóng hổi.
Tôi ngồi yên, lặng lẽ chờ cậu ăn xong.
Giọng nghẹn ngào của A Trạch vang lên bên tai tôi.
“Du An… con én đi lạc, liệu có bay về được nữa không?”
Khi bị bỏ rơi năm xưa, Thẩm Trạch An rất ít khi khóc.
Nhưng lúc này, khi đối diện với khuôn mặt bình thản của tôi,
Cậu ấy đột nhiên nhận ra một cách rõ ràng rằng —
Cô bé được cậu dắt tay lớn lên… giờ đây, thực sự không còn cần đến cậu nữa rồi.
Nước mắt A Trạch rơi từng giọt lớn.
“An An… xương cốt của anh như biến mất rồi, đau lắm… anh đau quá…”
Không có tôi bên cạnh suốt một năm qua A Trạch đã thử rồi.
Cậu gỡ bỏ tất cả miếng bọc bảo vệ ở các góc bàn.
Cậu cố gắng theo đuổi giấc mơ của mình. Nhưng khi cầm cọ lên, lại ngẩn người rất lâu —
Trên tấm toan vẫn trắng tinh, chẳng có lấy một nét vẽ.
Cậu hoảng hốt nắm lấy tay Thời Duyệt.
“Tranh của tôi đâu? Bức tranh đầu tiên của tôi, có phải ở chỗ cô không?!”
Thời Duyệt bị dọa đến hoảng sợ, vội vàng mang bức tranh kia đưa cho Thẩm Trạch An.
Cậu nhìn chằm chằm vào bức tranh đó, cuối cùng cũng nhớ ra — bức tranh từng được Thời Duyệt ca tụng chính là gì.
Ngày thứ ba bị mẹ bỏ rơi, tuyết vẫn rơi trắng trời, Thẩm Trạch An nhắm mắt lại trong vô định, nghĩ rằng… có lẽ mình sẽ chết ở đây thôi.
Nhưng rồi, một bàn tay nhỏ ấm áp bất ngờ mò mẫm trên khuôn mặt giá lạnh của cậu.
“Anh mau tỉnh dậy đi.”
Hơi thở ấm nóng phả vào bên tai.
“Anh phải sống cho tốt, muốn đi đâu… thì cứ đi đi.”
Cậu mở mắt ra, thấy một bàn tay nhỏ bé đang cố gắng kéo mình dậy.
Hôm đó trời rất âm u, vậy mà Thẩm Trạch An lại thấy được mặt trời.
Cậu đã vẽ lại khoảnh khắc ấy — một bàn tay xuyên qua ánh sáng, vươn về phía cậu.
Ngày hôm đó, chú chó nhỏ lang thang… như tìm được mái nhà của mình.
Thẩm Trạch An buông bút vẽ, ngơ ngác quay về nhà.
Rồi lại bắt đầu lặp lại những giấc mơ của một đứa trẻ từng bị bỏ rơi.
Lúc ấy, cậu chẳng mạnh mẽ gì, hễ gặp ác mộng là sẽ khóc.