Chương 6 - Một Triệu Vẫn Chưa Vào Tài Khoản

11

Tôi muốn gặp Dư Diễn.

Ngay lập tức.

Ngay bây giờ.

Đến khi hoàn hồn lại, tôi đã đứng trong sảnh lớn của công ty.

Bảo vệ nhìn tôi đang lưỡng lự không bước tiếp, ánh mắt cảnh giác: “Xin hỏi cô tìm ai?”

Tôi mím môi: “Dư Diễn.”

“Cô có hẹn trước không?”

Tôi lắc đầu.

Anh ta nói vài câu với lễ tân, lễ tân gọi điện xong quay sang nói với tôi:

“Phó tổng Dư vẫn đang họp, cô có thể ngồi bên này chờ một lát.”

Tôi cảm ơn rồi ngồi xuống, lôi điện thoại ra chơi “Cừu Cừu Cừu”.

Đúng lúc sắp qua cửa, cửa thang máy bỗng mở ra, tiếng bước chân vang lên nhịp nhàng.

“Phó tổng Dư đúng là hậu sinh khả úy, bọn tôi già rồi, thế giới này nên nhường lại cho lớp trẻ thôi.”

Sau một tràng cười khách sáo, tôi nghe được giọng nói trầm ấm đặc trưng của Dư Diễn.

“Giám đốc Lưu quá lời rồi, tôi chỉ là may mắn xuất phát trước một chút thôi, chính các anh mới là người mở đường thực sự.”

Tôi nghe họ qua lại khen tặng nhau, chán đến mức tiếp tục dọn nốt mấy nhóm ô còn lại trong trò chơi.

Tiểu Nghiêm là người đầu tiên phát hiện ra tôi.

Cậu ta bước đến cạnh Dư Diễn, khẽ nói: “Sếp, cô ấy đã tới rồi.”

Dư Diễn hơi lúng túng liếc tôi một cái, rồi vội vàng tiễn khách.

Sau đó anh ta đi đến, ánh mắt né tránh: “Vợ ơi, sao em lại đến đây vậy?”

Tôi giả vờ giận dỗi:

“Nghe nói anh đang chủ trì cuộc họp? Vậy là anh đã nhớ lại mọi chuyện rồi đúng không?”

Anh lập tức phủ nhận.

“Chưa nhớ lại mà cũng biết họp à?

Không phải anh chỉ biết ăn, ngủ, câu cá vàng, xếp hình và gấp máy bay thôi sao?

Bây giờ còn biết họp, ký hợp đồng, xã giao nữa cơ à?”

Tôi dồn dập chất vấn.

Anh ta lập tức liếc mắt ra hiệu với Tiểu Nghiêm.

Nhận được tín hiệu cầu cứu, Tiểu Nghiêm khởi động não hết công suất:

“Ờ… đúng đó, sếp mất trí mà sao lại biết họp nhỉ… Ừm… có khi là trí nhớ cơ bắp chăng? Phải rồi, chắc chắn là trí nhớ cơ bắp!”

Tôi nhìn mà muốn bật cười.

Tội nghiệp Tiểu Nghiêm, suýt nữa thì CPU cháy luôn.

Tôi rút từ túi ra tờ giấy ra viện.

“Cái này là gì vậy?”

Dư Diễn hoảng hốt kéo tôi lên lầu.

Suốt quãng đường chẳng ai nói gì.

Tiểu Nghiêm co rúm trong góc thang máy, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Vừa vào văn phòng, Dư Diễn khóa cửa cái cạch, sau đó quỳ xuống, ôm lấy chân tôi, giọng ỉu xìu:

“Vợ ơi, nghe anh giải thích đã!”

Tôi bị hành động của anh ta dọa sợ.

“Này, anh đứng dậy đi, đang yên đang lành quỳ làm gì?”

Tôi phải kéo mãi mới lôi được anh ta lên ghế sofa.

Anh hít mũi một cái:

“Vợ ơi, anh hồ đồ quá, không nên nghe lời tên Đoạn kia bày vẽ.

Ban đầu cậu ta định nhân cơ hội này để anh có thêm thời gian ở bên em, vun đắp tình cảm. Ai ngờ em lại không đi theo kịch bản, mới vài bữa đã đuổi anh về công ty.”

Tôi nhướng mày.

Không ngờ chủ mưu lại là Đoạn Vi Chỉ.

Chuyện này xong, tôi nhất định phải “chào hỏi” anh ta một trận.

“Thế tại sao phải lừa em?” – tôi hỏi.

Anh cúi đầu, giọng đầy ấm ức:

“Anh chỉ là… không muốn phải rời xa em…”

Tôi chợt nhớ lại hôm nghe bạn thân nói Giang Thi Thi sắp về nước, vì trong lòng thấy chua xót nên mới nổi điên, đòi chia tay với Dư Diễn.

Anh tức giận đồng ý, còn nói tình cảm anh dành cho tôi không khác gì cho chó ăn.

Lúc đó tôi cứ nghĩ mình là thế thân, không tin nổi lời anh, liền hỏi:

“Chân tình? Tình cảm của anh đáng giá một triệu sao?”

Với tôi, một triệu là con số trên trời.

Nghe vậy, anh càng giận hơn.

“Được! Một triệu đúng không? Chiều nay anh chuyển vào tài khoản em.”

Nhưng chiều hôm đó, tôi chẳng nhận được tin nhắn nào, chỉ nhận được thông báo anh bị tai nạn từ… chính Đoạn Vi Chỉ.

Lúc đó tôi còn thắc mắc tại sao người báo tin lại là anh ta—bây giờ thì hiểu rồi, hóa ra từ đầu đến cuối là một màn kịch.

“Cũng hi sinh ghê nhỉ, đến sĩ diện cũng chẳng cần.”

Ý tôi là cái màn anh ta gào khóc ăn vạ trước mặt Tiểu Nghiêm ấy.

Mặt Dư Diễn đỏ bừng: “Sĩ diện sao sánh được với vợ yêu!”

12

Giải thích xong xuôi, cuộc sống chúng tôi trở lại bình thường.

Dư Diễn không còn giả vờ trẻ con mè nheo nữa, nhưng vẫn suốt ngày “vợ ơi vợ à” không ngừng.

Tối hôm đó, sau khi vận động xong, anh vào phòng tắm.

Đang tắm thì anh la lên:

“Vợ ơi, vào tắm chung với anh đi mà~”

Tôi từ chối.

Một lúc sau, anh lại kêu:

“Vợ ơi, anh quên lấy khăn tắm rồi, đưa anh cái sạch nha~”

Tôi lục trong tủ lấy cái mới đưa vào.

Chẳng bao lâu, lại nghe anh gọi:

“Vợ ơiiii~”