Chương 10 - Một Trăm Phương Pháp Sinh Tồn Trong Đông Cung

Nhưng đến gần cuối năm, mẫu hậu buộc phải quay về cung. Một đám mệnh phụ vây quanh mẫu hậu, trong lời nói có ý trách móc mẫu hậu là người hay ghen tuông, không biết lo việc Đông cung để chia sẻ gánh nặng với Phụ hoàng.

Nghe xong mẫu hậu thấy có lý, lập tức chọn hai tiểu thư con nhà văn quan vào cung.

Sau Tết, Mẫu hậu đưa hai người cùng với Ngoại tổ phụ đi du ngoạn sơn thủy, ngắm cảnh phong tục các vùng. Đến cuối năm khi trở về kinh, cả hai đều đã tìm được nhân duyên, khẩn cầu mẫu hậu ban hôn.

Từ đó về sau, các gia tộc không còn dám đề cập đến việc phụ hoàng mở rộng hậu cung nữa, sợ rằng mẫu hậu lại đưa người đi, nuôi cho hoang dã rồi mới đưa về.

Những ngày tháng tươi đẹp chấm dứt ngay sau sinh nhật mười ba tuổi của ta, ta trở thành đứa trẻ ở nhà một mình.

Phụ hoàng để lại thư nói đã đến lúc ta có thể tự mình đảm đương mọi việc, người muốn đưa mẫu hậu đi ngắm sông xem biển, để phòng vạn nhất đặc biệt để lại ngoại tổ phụ bên cạnh ta.

Ta khóc lóc rúc vào lòng ngoại tổ phụ: "Ngoại tổ phụ, bọn họ chê ngài kìa!"

Ngoại truyện – Khương phụ

Nữ nhi ta khổ quá, nhà không quyền không thế còn bị Hoàng thượng chỉ hôn gả cho Thái tử, chẳng phải sẽ bị hậu cung ăn tươi nuốt sống đến mức không còn một mẩu xương sao!

Nếu biết thế này, ta đã cho Tiểu Tri gả chồng từ sớm rồi. Phu nhân ơi, vi phu có lỗi với nàng, không bảo vệ được Tri Tri.

Hu hu hu, cũng tại ta bất tài, làm việc nửa đời người vẫn chỉ là Kiểm điểm Hàn lâm viện.

Nhưng mà chức quan ở Hàn lâm viện quả thật khó thăng quá, đều tại ta vô dụng, nếu ta là Thừa tướng thì chắc chẳng ai dám cưới Tri Tri.

Ngay cả nữ nhi Thừa tướng cũng phải gả cho Tam Hoàng tử, ôi chao ~ nếu là Tam hoàng tử thì thà chọn Thái tử còn hơn.

Để Tri Tri có thể đứng vững trong Đông cung, ta thức trắng đêm lôi hết nghiên mực quý giá tích góp bấy lâu ra.

Lão quản gia gãi đầu nói làm gì có nhà ai lại cho tiểu nữ mang theo mười mấy rương nghiên mực đến nhà chồng chứ.

Ta đập vào trán lão quản gia, biết gì chứ, đây toàn là những báu vật ta dành dụm vất vả bao năm, mỗi nghiên có giá trăm lượng, có giá trị sưu tầm cực kỳ cao.

Lão quản gia trợn tròn mắt, bảo sao nhà cửa nghèo túng thế này, then cửa mọt cũng không có tiền thay.

Trước khi đi lấy chồng, Tri Tri đặc biệt dặn ta phải thận trọng từ lời nói đến hành động, đừng để người ta bắt được nhược điểm tịch thu gia sản.

Ta gật đầu, cứ yên tâm, cha hiểu mà, vinh nhục có nhau, sau này khi lên làm Tu Soạn cha nhất định sẽ kiểm tra kỹ càng, đảm bảo không sai một chữ nào.

Nhìn Tri Tri không ngoái đầu bước vào Đông cung, nước mắt ta tuôn rơi, thâm cung sâu thẳm, khổ cho nữ nhi nhà ta.

Khi Thái tử bị trúng độc không rõ sống ch-ết, ta khóc đến gần mù cả mắt, cầu xin thần linh tiên phật phù hộ Thái tử mau tỉnh lại. Nếu không nữ nhi ta còn trẻ mà phải thủ tiết thì biết làm sao, Thái tử ch-ết rồi con ta có phải tuẫn táng không, hu hu hu, số khổ quá~

Sau đó chất tử Lâm gia báo tin cho ta biết Tam hoàng tử bức vua thoái vị không thành ngược lại bị g-iế-t ch-ết, Hoàng thượng chạnh lòng nhường ngôi cho Thái tử, tự mình làm Thái thượng hoàng, an nhàn hưởng tuổi già.

Khoan đã, nghĩa là gì! Nữ nhi ta đã trở thành Hoàng hậu rồi sao?

Nữ nhi à, cố lên, kéo cha một chút, cha muốn làm chức Tu Soạn lục phẩm!

(Hết)