
Tôi và Thẩm Dục kỷ niệm ngày cưới, không ngoài dự đoán, anh ta lại đến muộn..
Kính xe hạ xuống, người đầu tiên tôi nhìn thấy không phải là anh, mà là cô bạn thanh mai trúc mã ngồi ghế phụ..
Tôi liếc nhìn đồng hồ, anh ta đến trễ đúng một phút..
Không đợi anh ta mở miệng, tôi ném bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn lên nắp capo:
“Thẩm Dục, chúng ta ly hôn đi.”.
Anh ta giận quá bật cười:
“Tô Vãn, em lại phát điên gì thế? Anh chỉ đến muộn có một phút, có cần làm ầm lên như vậy không?”.
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta:
“Anh không đến muộn. Anh chỉ là đã lựa chọn giữa tình nhân và vợ mình — và anh chọn cô ta.”.
“Chị dâu, chị đừng trách anh Thẩm Dục, là lỗi của em, em không nên để anh ấy đưa em về…”
Lâm Sơ Hạ nước mắt lưng tròng, giọng run run..
Thẩm Dục lập tức chắn trước mặt cô ta, nhìn tôi:
“Tô Vãn, đừng vô lý nữa, Sơ Hạ không khỏe.”.
Cái hành động vô thức bảo vệ đó khiến tôi hiểu được thế nào là trái tim đã chết..
Bình luận