Chương 7 - Một Mùa Hè Không Dành Cho Tôi
7
Hắn muốn trốn, nhưng không có lối thoát.
Khoảnh khắc nước mắt ào ạt tuôn rơi, hắn tự tát vào mặt mình mấy cái thật mạnh.
Hứa Nhuyễn ôm chặt lấy Đường Di – người sắp ngất vì khóc – dịu dàng an ủi:
“Mẹ ơi, bố ơi, đừng buồn nữa.”
“Chị đi rồi, vẫn còn con mà. Con gái sẽ chăm sóc hai người thật tốt.”
Ngay sau đó, một nhóm cảnh sát bước vào bệnh viện.
“Vụ án Hứa Chiêu bị xâm hại là do nhà các vị báo đúng không?”
Hứa Kiến Quốc và Đường Di ngơ ngác ngồi trên xe cảnh sát đến đồn công an.
“Các người nói Hứa Chiêu mất tích hai ngày.”
“Đây là đoạn camera giám sát chúng tôi trích xuất được.”
“Các người nhận ra thiếu niên đập vỡ cửa sổ này không?”
Hứa Nhuyễn nhanh nhảu đáp lời:
“Đó là Thẩm Sơ Bạch, người theo đuổi chị em…”
“Cả lớp em đều biết Thẩm Sơ Bạch thích chị ấy.”
Cô ta trợn mắt, giả vờ hoảng sợ:
“Không lẽ… là cậu ta làm chuyện đó với chị em sao?”
Hứa Kiến Quốc đỏ mặt tía tai, vừa định xông đi tìm Thẩm Sơ Bạch tính sổ thì bị cảnh sát ngăn lại.
“Xem tiếp đã.”
“Cậu ta chỉ cõng Hứa Chiêu đến bệnh viện thôi.”
“Điều chúng tôi quan tâm là: chỗ máu loang đầy trên sàn này là thế nào? Có phải các người đã bạo hành Hứa Chiêu không?”
Đường Di nhìn cảnh trong video, nơi từng giọt máu con gái rơi xuống nền gạch, tim như bị ai xé toạc.
Bà chỉ vào Hứa Kiến Quốc, gào lên:
“Là ông ta! Chính ông ta đã bạo hành con tôi!”
Một nữ cảnh sát cau mày:
“Nhưng trong đoạn camera cho thấy, khi ông ta ra tay đánh con gái, bà cũng có mặt. Sao bà không ngăn lại?”
Đường Di chết sững, toàn thân lạnh toát.
Camera kết thúc ở đoạn Hứa Chiêu rời khỏi bệnh viện.
Hứa Nhuyễn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cảnh sát lập tức mở một đoạn giám sát khác.
Ngay khi màn hình bật lên, Hứa Nhuyễn hét toáng lên:
“Đoạn đó… camera đoạn đó hỏng rồi mà, sao lại có được!”
Nữ cảnh sát nhếch môi lạnh lùng:
“Cô bé, muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm.”
“Trên đời này thứ không thiếu, chính là… camera.”
Hứa Nhuyễn bỗng ôm đầu, rên rỉ với Đường Di:
“Mẹ ơi, con đau đầu quá… con muốn về nhà…”
Đường Di không buồn để ý đến cô ta.
Hứa Nhuyễn lại níu tay áo Hứa Kiến Quốc:
“Bố… mình về nhà đi mà…”
Hứa Kiến Quốc trừng mắt nhìn chằm chằm vào con bé, từng chữ như đinh đóng cột:
“Nhuyễn Nhuyễn, tại sao con lại sợ đoạn camera đó đến thế?”
…
Trong video, ba người họ đang đi tìm Hứa Chiêu.
Nữ cảnh sát chỉ tay về phía cô bé vừa xuất hiện trong màn hình:
“Cô ấy có vẻ đã thấy mọi người, đang định chào hỏi.”
“Nhưng ngay giây sau, đã bị kẻ phạm tội kéo đi.”
“Nhìn khẩu hình miệng của cô ấy.”
Cảnh quay được phát chậm lại, Đường Di nhìn thấy liền bụm miệng bật khóc nức nở.
“Nó đang gọi mẹ… con bé đang gọi mẹ kìa!”
“Tôi nghe thấy rồi… tôi thật sự đã nghe thấy mà!”
Bà gào lên đau đớn:
“Tại sao tôi không bước thêm vài bước!”
“Chỉ cần thêm vài bước nữa thôi là tôi đã cứu được nó rồi!”
…
Đột nhiên bà như nhớ ra điều gì đó, đôi mắt đỏ rực như máu quay sang bóp cổ Hứa Nhuyễn:
“Là mày! Là mày nói mẹ nghe nhầm! Là mày kéo mẹ đi hướng khác!”
Hứa Nhuyễn hoảng loạn, gần như không thở nổi, cố gắng lắp bắp giải thích: