Chương 5 - Một Mùa Hè Không Dành Cho Tôi
5
“Đồ khốn kiếp!”
“Đọc sách đến nỗi óc cũng mọc mốc rồi, sao tao lại nuôi ra được đứa vô đạo đức thế này cơ chứ.”
“Vợ à, đi đem con súc sinh đó hầm lên cho anh!”
“Phải cho nó một bài học nhớ đời!”
Nghe thấy ông định hầm con chó, tôi run rẩy kéo lấy ống quần bố, cả người không ngừng run lẩy bẩy.
Trán tôi đập mạnh xuống sàn, máu loang ra loang lổ.
“Đừng mà! Bố ơi, con sai rồi, con dập đầu nhận lỗi, xin bố đừng giết nó!”
Khóe môi bố cong lên một nụ cười hài lòng, nhưng lời nói ra lại lạnh buốt đến tận xương.
“Muộn rồi! Không dạy cho mày một trận, mày sẽ không bao giờ biết hối lỗi!”
Nói rồi, ông chủ động xách con chó lên, đi thẳng về phía bếp.
Tôi lảo đảo chắn trước mặt ông, vừa khóc vừa van nài.
“Đừng mà bố! Con biết lỗi rồi, con thật sự biết lỗi rồi!”
“Con không nên giận dỗi, không nên không hiểu cho sự vất vả của bố mẹ.”
“Con xin lỗi em gái!”
Tôi vội vàng quay người quỳ trước Hứa Nhuyễn, trán đẫm máu lại dập đầu thêm lần nữa.
“Em gái, chị xin lỗi, xin lỗi em…”
Giọng Hứa Nhuyễn ngọt như mật, cười mỉm chi nói:
“Chị à, bố mẹ làm thế cũng chỉ là muốn tốt cho chị thôi, nếu chị không học được bài học, sau này phạm sai lầm lớn hơn thì sao?”
Bố gật đầu hài lòng:
“Vẫn là Nhuyễn Nhuyễn hiểu chuyện nhất.”
Ngay giây sau, ông vung cao con dao phay.
Tiếng thét vang vọng cả căn nhà, chẳng rõ là của con chó hay của tôi.
…
Mẹ rưng rưng nước mắt, bưng bát canh thịt chó nóng hổi đặt trước mặt tôi.
“Chiêu Chiêu ngoan, uống bát canh này đi, bố mẹ sẽ tha thứ cho con.”
Hơi nóng nghi ngút xộc thẳng vào mũi.
Tôi bất ngờ phụt máu vào mặt mẹ.
“Chiêu Chiêu, con sao vậy, đừng làm mẹ sợ mà…”
Sau khi đưa tôi đến bệnh viện, bác sĩ thở dài nặng nề rồi nghiêm giọng nói:
“Tại sao không đưa đến sớm hơn? Đứa bé này chỉ còn sống được vài ngày nữa thôi.”
“Nếu có tâm nguyện gì, nên sớm thực hiện.”
Bố túm lấy tay bác sĩ, giận dữ hỏi:
“Cái gì mà vài ngày nữa? Ông đang nói cái gì vậy hả?”
Bác sĩ nhìn ông với ánh mắt thương hại:
“Con gái ông đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối rồi.”
“Và qua kiểm tra, không lâu trước đây, cô bé còn từng bị xâm hại.”
Bố tôi gào lên, mặt đỏ bừng:
“Bệnh viện gì mà toàn lang băm!”
“Tôi không thiếu tiền! Chuyển ngay đến bệnh viện tốt nhất cho tôi!”
Bác sĩ vẫn nhìn ông đầy cảm thông.
Cảm giác như người đàn ông này đã hoàn toàn rối trí vì cú sốc quá lớn.
Bệnh ung thư dạ dày của tôi là do ăn uống mất vệ sinh và thiếu dinh dưỡng kéo dài mà thành.
Ngoài cái bụng to đến dọa người, toàn thân tôi gầy trơ cả xương.
Lúc nhập viện, quần áo chằng chịt miếng vá, trông chẳng khác gì một đứa trẻ nghèo khổ bần cùng.
Bác sĩ định nói gì đó, nhưng bị một đồng nghiệp bên cạnh kéo ra.
“Ông ấy là chủ tịch tập đoàn Hứa thị đấy, giàu nứt đố đổ vách, chẳng đến lượt chúng ta thương hại đâu.”
Nghe vậy, mấy y tá hay hóng chuyện bắt đầu thì thầm:
“Hả? Không phải nói tổng giám đốc Hứa cưng con gái nhất sao? Dạo trước còn tặng du thuyền 56 ngàn tỷ nữa cơ mà.”
“Tôi có người quen làm ở Hứa thị, nghe nói con gái được tặng ấy là con nuôi.”
“Còn đứa đang nằm đây, mới là con ruột.”
“Gì cơ? Tặng du thuyền 56 ngàn tỷ cho con nuôi, còn để con ruột bị đói đến mắc ung thư dạ dày?”
“Thật điên rồ.”
“Suỵt… nhỏ tiếng thôi, đừng nói bừa.”
ĐỌC TIẾP: