Chương 1 - Một Mùa Hè Không Dành Cho Tôi
Hôm đó, bố mẹ tổ chức tiệc mừng lên đại học cho em gái nuôi, hào phóng vung tay tặng hẳn một chiếc du thuyền trị giá 56 ngàn tỷ.
Còn tôi, cùng ngày đó, nhận chẩn đoán mắc ung thư dạ dày.
Bác sĩ – người đã từng thấy đủ mọi ca bệnh – nhìn khuôn mặt vàng vọt vì suy dinh dưỡng lâu ngày của tôi, thở dài.
“Em bé à, tình hình của em không ổn đâu. Bố mẹ em đâu rồi?”
Tôi lúng túng xoa xoa tay.
Bố mẹ tôi chỉ là công nhân vệ sinh nghèo khổ.
Chi phí phẫu thuật cao như thế, nhà tôi sao mà kham nổi.
Nhưng giây tiếp theo, tôi lại thấy họ xuất hiện ở nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố.
Bố mẹ vung tay một cái, tặng em nuôi một chiếc du thuyền trị giá 56 ngàn tỷ.
Trong lúc cao hứng, mẹ còn nhắc đến tôi:
“Chiêu Chiêu cũng tốt nghiệp rồi, cũng đến lúc nói cho con bé biết gia cảnh thật rồi.”
Bố thì lắc đầu hờ hững:
“Gấp gì, để thử thách thêm một mùa hè, đến ngày nhập học sẽ cho nó một bất ngờ!”
Tôi lặng lẽ rửa chén bát.
Bố mẹ ơi… nhưng con chỉ còn chưa đầy một tháng nữa thôi…
…
1
Chiều muộn, bố mẹ mặc bộ đồ công nhân giặt đến bạc màu trở về nhà.
Dưới ánh đèn vàng lờ mờ, bố hào hứng hét lên với tôi:
“Chiêu Chiêu, xem bố hôm nay mang gì ngon về này!”
“Vì cái này mà bố phải lục cả buổi chiều trong đống rác đấy!”
Trên bàn là đĩa xương gà đã bị gặm sạch.
Dạ dày tôi cuộn lên từng cơn.
Ban ngày, tôi thấy ông nói với nhân viên phục vụ:
“Cho tôi xin ít đồ ăn thừa, tôi mang về nhà.”
Nhưng khi thấy hộp cơm được đóng gói kỹ càng, ông lại lắc đầu thất vọng:
“Nhìn là biết đồ người nghèo ăn không nổi, Chiêu Chiêu ăn quen rồi sẽ bị hư mất.”
Hứa Nhuyễn – em nuôi – ngồi ăn vui vẻ ở góc phòng, chớp mắt tinh nghịch:
“Bố ơi, chị hai thích nhất là ăn xương gà đó!”
Vậy là nhân viên phục vụ gom hết đống xương trong bát chó, cho vào túi nilon đưa cho bố tôi.
Bố ân cần gắp một miếng xương đầy thịt bỏ vào bát tôi:
“Miếng này nhiều thịt, con gái bố gầy quá, phải bồi bổ vào.”
Tôi nhìn bát không trước mặt họ, hỏi:
“Bố mẹ sao không ăn?”
Mẹ dịu dàng xoa đầu tôi:
“Ngốc à, bố mẹ chịu khổ chút cũng không sao, trong nhà phải ưu tiên cho con chứ.”
Dưới ánh mắt đầy mong chờ của họ, tôi gắp một miếng đưa vào miệng.
Nhưng vừa nuốt xuống, tôi không kìm được mà nôn thốc nôn tháo.
Ánh mắt bố tôi tối sầm đi vài phần, nhưng vẫn nhẫn nhịn bảo mẹ đưa cho tôi một túi nilon:
“Đây là phần thưởng cho con gái bố đỗ thủ khoa thành phố!”
Tôi mở ra, mùi hôi nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Là một đôi giày thể thao rách nát.
Bố mẹ nhìn tôi với ánh mắt như đang soi mói.
Nếu tôi lộ ra một chút ham hư vinh hay muốn so đo, họ sẽ lập tức quở trách tôi là không hiểu nỗi khổ của họ.
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười:
“Cảm ơn bố mẹ, con thích lắm.”
Cơn đau dạ dày đột ngột dội lên, tôi dè dặt mở lời:
“Bố mẹ… có thể cho con ít tiền không?”
“Con… con bị bệnh rồi.”
Nghe tôi nói vậy, mẹ hốt hoảng ôm tôi vào lòng, đưa tay sờ trán tôi:
“Không nóng mà, Chiêu Chiêu, con thấy khó chịu ở đâu?”
Tôi đang cố gắng tìm cách nói cho họ biết chuyện ung thư dạ dày, thì Hứa Nhuyễn trở về.
Con bé mặc chiếc váy liền thân xinh xắn, đi đôi giày da đang hot nhất mùa hè năm nay.
Nghe mẹ hỏi, nó chỉ tay vào cái bụng đầy dịch của tôi, ngây thơ hỏi:
“Bụng chị hai to vậy, không phải là muốn xin tiền đi phá thai chứ…”