Chương 11 - MỘT LẦN BAN HÔN, TRỌN ĐỜI HỐI HẬN
“Nhưng thì đã sao? Ta chỉ biết, Kỳ Quang ở phủ ta là một phu quân hiền lành, thích trồng hoa chăm cỏ, ta muốn ăn gì liền ra phố mua về – một hiền tế hai mươi tư hiếu toàn vẹn!”
Ta thấy chàng đỏ đến tận mang tai, liền lấy tay vốn lạnh buốt của mình áp lên.
Chàng nghe ta nói vậy, sắc mặt lại càng nóng hơn, đôi tay mang vết chai kiếm sĩ vuốt nhẹ tay ta, ánh mắt chứa chan, ngơ ngẩn nhìn ta như si ngốc.
“Chàng mà còn dám nhắc tới hòa ly nữa, ta sẽ bảo Thái hoàng thái hậu đày chàng ra Mạc Bắc khai hoang đấy.”
Ta kéo mặt chàng lại, hung dữ dọa:
“Huống chi chàng từng học ở Thái học, chắc cũng biết bình thường Nguyên Lân đối xử với ta thế nào chứ? Đêm qua nếu không có chàng, ta đã bị buộc trói với hắn rồi.”
Thấy ta ra vẻ nắm đại cục trong tay, biết hết mọi chuyện, Kỳ Quang cũng dần thả lỏng.
Chàng tựa đầu vào vai ta, thì thầm kể lại những năm tháng ở Thái học.
Đó là khoảng thời gian u ám trầm trọng, chàng chỉ biết trút nỗi khổ làm sát tinh qua chút ngông nghênh ngoài phố.
Mỗi lần nghe những kẻ hiếp yếu mắng chửi rủa xả, chàng lại cảm thấy một loại giải thoát vặn vẹo.
Bởi số mạng Tham Lang là vậy.
Mà trong Thái học, chỉ có ta là người duy nhất nhìn thẳng vào mắt chàng, chẳng dè chừng e sợ gì cả.
Ta nghe mà ngẩn ngơ.
Vì ta nhớ rõ, ta và Kỳ Quang chưa từng quen biết.
Là do Nguyên Lân bỗng nổi điên ban hôn, ta mới biết đến tên người này.
Mà lúc chàng xuất chinh, ta và chàng mới thân sơ chưa quá nửa tháng.
Ta bèn ngẩng đầu hỏi chàng:
“Chàng để ý ta từ thuở còn ở Thái học rồi sao?”
Nửa gương mặt chàng chìm trong hoàng hôn, môi khẽ mấp máy.
Sau cùng, chàng nói:
“Quả nhiên thuở ở Thái học… trong mắt nàng chỉ có hoàng thượng…”
Cái gì? Thái học?
Ta hơi hoang mang.
Bởi thân là nữ tử, ở Thái học ta chỉ quen biết một mình Nguyên Lân.
Chẳng lẽ… Kỳ Quang cũng từng ở trong Thái học?
Thấy ta như vậy, Kỳ Quang khẽ cười khổ:
“Quả nhiên… nàng không nhớ ta rồi.”
Ta ngượng ngùng lắc đầu, chôn mặt vào trong lòng chàng.
Chàng dịu dàng vuốt tóc ta:
“Ta thích nàng đã lâu rồi đó, chữ của nàng là đẹp nhất Thái học.”
Lúc ấy, ta đột nhiên nhớ lại một chuyện năm ta mười tám tuổi.
Buổi sớm nọ, tiên sinh đang gọi ta nộp bài luyện chữ, thì Nguyên Lân lại dẫn người tới gây khó dễ, xé mất tờ trên cùng.
Ta nhìn chữ chẳng phải của mình, hỏi quanh một vòng không ai đáp lời, đành vội vàng đổi nét chữ mà chép lại một bản nộp lên.
Hôm sau, ta nhận được một mảnh giấy nhỏ:
“Chữ nàng là đẹp nhất Thái học.”
Nhưng ta bấy giờ không mấy để tâm.
“Bản chữ ấy là của chàng?” Ta khó tin hỏi Kỳ Quang.
Chàng gật đầu, đoạn tự nói tiếp:
“Nàng không thấy sau đó Nguyên Lân bớt làm khó nàng hẳn sao? Là ta ở sau lưng chặn giúp nàng đó. Chỉ là vì hôn ước giữa hai người, ta không dám tới gần nàng.”
Nói thực, chuyện ấy ta chẳng hề hay biết, bởi từ đầu đến cuối Nguyên Lân đều đối với ta cực kỳ tệ bạc.
Ta cười ngượng, chẳng biết phải đáp lời thế nào cho phải.
Từ nhỏ ta đã được Thái hoàng thái hậu nuôi dưỡng, lấy Nguyên Lân làm chuẩn mực. Nên phản ứng với mọi chuyện đều chậm chạp hơn người.
Nguyên Lân tuy là Thái tử, nhưng Kỳ Quang lại là người bên Quốc sư, hắn chẳng dám lỗ mãng, sợ ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia.
Nghe chàng vì ta mà đứng ra chắn đòn, ta cảm thấy rất thẹn.
Về sau Nguyên Lân cũng chỉ dám lắm lời mỉa mai, nói rằng ta và Kỳ Quang đúng là một đôi trời sinh.
“Phụ thân, huynh trưởng của tên ngốc ấy đều đã vùi xương nơi Mạc Bắc. Ngươi, một ngôi sao Tham Lang lại đi thích nàng, cũng là tất nhiên. Đáng tiếc, nàng là con dâu ta dưỡng từ bé.”
Kỳ Quang nghe vậy liền đánh cho Nguyên Lân một trận nên thân, Nguyên Lân sĩ diện nên không dám kinh động kẻ khác.
“Ta thích quận chúa từ thuở còn ở Thái học.”
Chàng nói rất khẽ, như thể sợ bị gió mang đi mất.
Ta nghe chàng lải nhải kể những điều yêu thích ta, lộn xộn mà chân thành, tựa từng hạt mưa rơi xuống tim, ngọt lịm như mật hoa hòe.
Thì ra trong những ngày tháng ta không để ý, Kỳ Quang vẫn luôn dõi theo ta nơi xa, ánh mắt chưa từng rời khỏi.
Ta chẳng rõ chàng đang nói tới đoạn nào, chỉ nhìn nghiêng khuôn mặt chàng rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán.
Chàng ngơ ngác quay đầu nhìn ta.
“Ta cũng thích chàng.”
“Nguyên Lân nói đúng, chúng ta quả thực là trời sinh một đôi.”
Ngôi sao Tham Lang nơi phương Bắc, lặng lẽ phát sáng, dẫn lối cho thiếu nữ hiểu rõ tình yêu là chi.
Chẳng bao lâu sau, Kỳ Quang mang theo Đạp Tuyết cùng ta lên đường đi Mạc Bắc.
Ta tựa vào ngực chàng như ngày chàng khải hoàn về triều.
Đạp Tuyết đưa chúng ta phi nhanh về phương Bắc.
Ta mở bức họa chàng gửi hôm đó, trong tranh là ta và chàng cùng ngắm hoàng hôn vai kề vai.
“Đến lúc đó ta phải tựa vào người chàng, mà người chàng nặng như vậy, sẽ đè mệt ta mất.”
Tiếng ta hòa cùng tiếng gió.
“Được, mọi sự nghe theo phu nhân.”
Giọng chàng cất lên cùng nụ cười ôn nhu.
Trời vừa hửng sáng, đường xa vạn dặm, đôi nhân tình rồi sẽ đến được bến bờ thuộc về họ.
14
Ta tên Nguyên Lân, là Thái tử của Đại Lương.
Mẫu hậu ta xuất thân từ thế gia hiển quý, phụ hoàng thì vô năng, lại mê tín dị đoan.
Bên nhà ngoại liền dồn mọi kỳ vọng lên người ta.
Thừa tướng chính là cữu cữu của ta, từ khi ta ba tuổi đã đích thân dạy bảo ta làm thế nào để trở thành một minh quân.
Lúc ấy ta còn nhỏ, không muốn ngày ngày gà gáy đã phải vào thư phòng đọc sách, nên khóc lóc mè nheo đòi mẹ cho thôi.