Chương 6 - Một Đồng Sính Lễ Đổi Lại Năm Trăm Vạn
6
Thẩm Dật Thần, đừng nói với tôi là anh không biết!”
Tôi nhìn anh trừng trừng, giọng vì tức giận mà run lên.
“Lâm Duyệt là bạn thân của tôi bao nhiêu năm, cô ta là người thế nào tôi không biết sao?
Nếu không có anh ngầm đồng ý, nếu không có cái danh ‘thiếu gia nhà họ Thẩm’ của anh làm chỗ dựa, cô ta dám tự ý bỏ thêm tiền thuê người giết tôi sao?
Cô ta dám ra tay với chính con gái ruột của anh sao?”
Từng câu, từng chữ tôi nói ra như từng nhát dao cắm thẳng vào tim anh ta.
Thẩm Dật Thần nhìn chằm chằm vào bản lời khai, toàn thân run rẩy dữ dội, không nói được một lời.
Lâm Duyệt sợ đến hồn bay phách lạc, quỳ rạp dưới đất bò đến gần anh ta:
“Anh Dật Thần… em…
Em chỉ vì quá yêu anh, em sợ chị dâu sẽ cướp anh đi…
Tất cả những gì em làm… đều là vì muốn có được anh…”
Câu nói đó hoàn toàn đánh thức con quỷ trong Thẩm Dật Thần.
Anh ngẩng phắt đầu lên, mắt đỏ rực, ánh nhìn điên loạn như muốn thiêu cháy mọi thứ.
“Yêu tôi sao?
Cái gọi là ‘yêu’ của cô, là gả cho em trai tôi để hưởng vinh hoa phú quý,
vừa làm chị dâu vừa tính kế hãm hại chị dâu mình?”
Anh ta túm lấy tóc Lâm Duyệt, kéo mạnh khiến mặt cô ta dí sát vào mình, giọng rít lên từng tiếng:
“Đồ đàn bà độc ác!
Cô không chỉ lừa tôi mà còn lừa cả Dật Phong!
Cô coi hai anh em tôi như bậc thang để leo lên cao!”
Anh quay đầu nhìn về phía Thẩm Dật Phong–người từ đầu đến cuối vẫn chỉ lạnh lùng đứng nhìn.
Giọng anh nghẹn lại, vừa đau đớn vừa hối hận:
“Dật Phong… anh xin lỗi… anh thật sự xin lỗi em…”
Nhưng trên gương mặt Thẩm Dật Phong không hề có chút biểu cảm.
Anh thậm chí không liếc nhìn Lâm Duyệt lấy một cái.
Ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo tôi và Coco, đầy lo lắng và bảo vệ.
Anh chỉ bình thản nói:
“Giờ nói mấy câu đó… đã muộn rồi.
Điều anh nên làm là lo cho chị dâu và Coco trước đi.”
Sự lạnh nhạt của Thẩm Dật Phong còn đau hơn bất kỳ lời trách mắng nào.
Thẩm Dật Thần quay phắt lại, nhìn gương mặt Lâm Duyệt đang cố biện minh.
Lý trí của anh ta hoàn toàn sụp đổ.
“Lâm Duyệt, cô câm miệng cho tôi!”
Anh đá mạnh vào ngực cô ta, rồi như kẻ điên, lao đến bóp chặt cổ cô ta.
“Con đàn bà độc ác! Tôi phải giết cô!”
Cuối cùng, vệ sĩ của Thẩm Dật Phong phải xông vào kéo anh ta ra.
Cả quá trình ấy, Thẩm Dật Phong vẫn không nhúc nhích, cứ như Lâm Duyệt dưới đất chỉ là một người dưng xa lạ.
Tôi nhìn tất cả–một màn kịch ghê tởm và đáng buồn–rồi bình tĩnh nói:
“Thẩm Dật Thần, chúng ta ly hôn đi.”
“Không! Tôi không đồng ý!”
Anh ta gào lên, hoàn toàn mất kiểm soát:
“Nhiễm Nhiễm, em không thể bỏ anh!
Em yêu anh! Rõ ràng em vẫn yêu anh mà!”
Tôi bật cười, cười đến rơi nước mắt.
“Yêu sao?
Yêu là khi anh đối xử với tôi như con chó cần được huấn luyện?
Yêu là khi anh đứng nhìn Lâm Duyệt đẩy tôi xuống địa ngục?
Thẩm Dật Thần, tình yêu của tôi, đã bị chính tay anh giết chết…
Từng lần anh thiên vị, từng lần anh sỉ nhục tôi… đã giết sạch rồi.”
Tôi không quan tâm đến cơn điên cuồng của anh ta hay tiếng khóc thảm thiết của Lâm Duyệt nữa.
Tôi quay sang nói với Thẩm Dật Phong:
“Dật Phong, chúng ta đi thôi. Đến một nơi mà anh ta không thể tìm thấy.”
Anh gật đầu, bước đến bảo vệ tôi và Coco rời khỏi đó.
Thẩm Dật Thần định lao đến ngăn lại, nhưng đã bị vệ sĩ giữ chặt.
Anh ta chỉ có thể đứng đó, trợn mắt tuyệt vọng nhìn bóng lưng chúng tôi rời đi,
rồi gào lên một tiếng như dã thú mất mồi, đau đớn đến tột cùng.
Dưới sự sắp xếp của Thẩm Dật Phong, tôi và Coco được chuyển đến sống trong một căn biệt thự.
Biệt thự rất lớn, rất đẹp, có cả vườn hoa và bãi cỏ riêng, hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.
Tôi bắt đầu yên tâm dưỡng thương, Coco cũng dần hồi phục sau cú sốc, chỉ là ban đêm vẫn hay gặp ác mộng, cứ ôm chặt lấy tôi mà thút thít gọi: “Mẹ ơi…”
Tôi hỏi Thẩm Dật Phong:
“Cái hệ thống đó… rốt cuộc là gì vậy?”
Anh ngồi đối diện tôi trên ghế sofa, sắc mặt hơi tái, rót cho tôi một ly nước ấm:
“Hiện tại chưa có thêm thông tin gì mới về hệ thống trao đổi. Nhưng chỉ cần chị không có thêm thu nhập, thì phía Lâm Duyệt cũng sẽ không nhận được tiền nữa.”
Tôi có chút lo lắng:
“Vậy còn chi phí sinh hoạt của mẹ con chị thì sao…”
Anh nhẹ nhàng ngắt lời tôi, giọng rất dịu dàng:
“Chị đừng lo. Em sẽ không chuyển tiền thẳng cho chị, để tránh bị hệ thống hoặc Lâm Duyệt lợi dụng.
Căn biệt thự này là em đã mua từ lâu. Đồ ăn, nhu yếu phẩm đều được chuẩn bị sẵn, đủ dùng trong thời gian dài.
Những thứ Coco cần, em sẽ bảo người mua, thanh toán bằng tài khoản của em, không để dính líu gì đến chị.”