Chương 3 - Một Đêm Định Mệnh Với Tổng Tài

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

03

“Tôi… tôi mang thai rồi.”

Năm chữ ấy như một câu chú, khiến thời gian đóng băng hoàn toàn.

Chiếc mặt nạ lạnh lùng cố hữu trên gương mặt Phó Hoài Chi rạn nứt từng chút một, kinh ngạc, hoảng hốt, thậm chí có cả vẻ mất phương hướng — tất cả lướt qua trong đáy mắt sâu thẳm ấy.

Ngón tay đang giữ cằm tôi khẽ siết lại, hai chúng tôi cứ thế đứng yên, cả căn phòng như bị rút sạch không khí.

Tôi nghe rõ tiếng tim mình đập và nhịp thở mỗi lúc một nặng nề của anh.

Một lúc lâu sau, anh mới lấy lại được giọng nói, cổ họng chuyển động, giọng khàn khàn đầy hoài nghi:

“…Của tôi?”

Câu hỏi ấy như một mũi kim, đâm thẳng vào thần kinh đang căng như dây đàn của tôi.

Tôi vùng khỏi tay anh, lùi lại một bước, lưng áp chặt vào cánh cửa lạnh buốt, cảm giác nhục nhã lẫn phòng vệ trào dâng.

“Không phải.” Giọng tôi gắt lên, mang theo sự cứng đầu đầy tức giận.

Phó Hoài Chi cau mày, như muốn nói gì đó, nhưng khi ánh mắt anh dừng lại nơi bụng tôi – vẫn bằng phẳng chưa có gì thay đổi – thì mọi lời định nói đều nghẹn lại.

“Được bao lâu rồi?” Anh lên tiếng lần nữa, giọng đã bình tĩnh hơn phần nào.

“Hơn một tháng.” Tôi nghiêng đầu đi, không muốn nhìn anh, giọng lặng lẽ.

Anh im lặng vài giây, hít sâu một hơi, rồi như đã hạ quyết tâm.

“Em không cần quay lại cuộc họp nữa. Trợ lý Trần sẽ xử lý phần còn lại.”

Anh rút điện thoại, nhanh chóng nhắn tin gì đó, rồi quay sang tôi, giọng không cho phép phản đối:

“Bây giờ, tôi đưa em đến bệnh viện. Làm kiểm tra toàn diện.”

“Tôi không đi!” Tôi lập tức từ chối, theo bản năng ôm lấy bụng mình.

Đến bệnh viện? Vậy chẳng phải là thừa nhận mọi chuyện rồi sao? Nhỡ bị người trong công ty nhìn thấy thì…

“Lê Niệm!” Giọng anh đột ngột nâng cao, kèm theo cơn tức giận bị kiềm nén… và một chút lo lắng?

“Không phải lúc để bướng bỉnh.” “Em cần kiểm tra sức khỏe.”

Anh bước lên một bước, định nắm lấy cổ tay tôi nhưng rồi lại dừng lại giữa chừng, như thể sợ làm tôi hoảng sợ.

Cuối cùng, tôi vẫn bị anh nửa cưỡng ép đưa đến một bệnh viện tư tốt nhất trong thành phố.

Cả quá trình, anh dùng đến quan hệ cá nhân, đi lối VIP, cố gắng hết mức để giữ bí mật.

Kết quả rất nhanh có được — bác sĩ xác nhận thai phát triển tốt, nhưng cũng chỉ ra rằng tôi bị suy dinh dưỡng và làm việc quá sức, cần nghỉ ngơi nghiêm túc.

Ra khỏi bệnh viện, suốt đường đi không ai nói gì.

Anh lái xe đưa tôi về nhà, đường nét gương mặt căng cứng, không biết đang nghĩ gì.

Chỉ đến khi xe dừng trước khu căn hộ của tôi, anh mới mở miệng, giọng nói gượng gạo chưa từng thấy nhưng lại đầy kiên quyết:

“Chuyện này, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Từ mai trở đi, ăn đúng giờ, nghỉ ngơi đầy đủ.”

Tôi hé miệng, định nói “Tôi không cần anh chịu trách nhiệm”, nhưng nhìn nét mặt kiên định không thể lay chuyển kia, lời nói ra lại nuốt trở vào.

Tôi biết, giờ có nói gì anh cũng sẽ không nghe.

Tôi từng nghĩ cái gọi là “chịu trách nhiệm” của anh chỉ là vài lời quan tâm xã giao.

Không ngờ, từ ngày hôm sau, cuộc sống của tôi bắt đầu chuyển sang một hướng… kỳ lạ.

Mỗi sáng, khi tôi chạy vội đến công ty sát giờ làm, trên bàn làm việc đều đã có sẵn một ly

sữa tươi ấm đúng nhiệt độ, kèm một bữa sáng đủ dinh dưỡng và trình bày tinh tế:

sandwich, salad, hoặc điểm tâm kiểu Trung, ngày nào cũng khác nhau.

Bên cạnh luôn có một tờ giấy in không ký tên, chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Ăn hết.”

Ban đầu tôi còn chống đối, để nguyên cả bữa sáng đó trên bàn.

Nhưng ngày thứ hai, người mang đồ ăn đến lại chính là… Phó Hoài Chi.

Anh đích thân bưng khay, không biểu cảm đặt lên bàn tôi, đứng ngay bên cạnh, không nói

một lời, cứ nhìn tôi chằm chằm cho đến khi tôi lạnh cả sống lưng, buộc phải cầm đũa lên, anh mới chịu quay người đi.

Trong văn phòng tổng giám đốc — trung tâm của mọi tin đồn — kiểu đãi ngộ thế này chẳng khác nào ném bom giữa hồ nước.

Ánh mắt mọi người nhìn tôi ngày càng kỳ lạ, tiếng xì xầm cũng bắt đầu lớn dần.

“Thấy chưa? Tổng giám đốc tự mang đồ ăn sáng đến đấy! Con nhỏ Lê Niệm kia rốt cuộc là ai chứ?”

“Còn là ai nữa? Leo giường thành công rồi chứ còn gì! Nhìn cái kiểu giả vờ thanh cao của cô ta mà ngứa mắt!”

“Biết đâu dùng chiêu trò gì mờ ám, đang ép cưới đó…”

Những lời đồn không tiếng động ấy đâm vào tai tôi, đau như dao cứa.

Tôi cố giả vờ không nghe thấy gì, nhưng những cơn nghén và mệt mỏi ngày càng rõ khiến tôi không thể che giấu sự khác thường.

Cuối cùng, cơn sóng ngầm đó cũng đến tai trưởng phòng cũ của phòng Kế hoạch — Chu Vũ Tình.

Chị ta từng là ứng cử viên “xứng đôi vừa lứa” nhất với Phó Hoài Chi trong công ty.

Chiều hôm đó, lấy cớ bàn giao dự án cũ, chị ta gọi tôi ra cầu thang.

Không còn người ngoài, nụ cười công sở trên mặt chị ta lập tức biến mất, thay vào đó là sự khinh thường và soi mói trắng trợn.

“Lê Niệm, tôi đúng là đã xem thường cô rồi.”

Chị ta khoanh tay, liếc mắt đánh giá tôi từ đầu đến chân, cuối cùng dừng lại ở bàn tay tôi đang vô thức ôm lấy bụng, cười lạnh một tiếng:

“Ra tay nhanh thật đấy. Nghĩ gì vậy? Muốn dùng thứ trong bụng mà đổi đời à?”

Tôi tái mặt, muốn giải thích: “Chị Chu, chị hiểu lầm rồi. Tôi với tổng giám đốc Lục không có—”

“Đừng có bày đặt ngây thơ với tôi!”

Chị ta mất kiên nhẫn cắt ngang, giáng thẳng một xấp tài liệu dày cộp vào tay tôi.

“Nếu tổng giám đốc Lục đã ‘trọng dụng’ cô thế này, chắc năng lực cô không tệ đâu nhỉ?

Chỗ tài liệu này, trước khi tan ca hôm nay làm xong hết, gửi vào mail cho tôi.

Không làm được thì tự cân nhắc mà đi mà giải thích với anh ta.”

Tôi cúi đầu nhìn — đống tài liệu đó ít nhất cũng phải mất ba ngày mới hoàn thành.

Rõ ràng là cố ý gây khó dễ.

Vì công việc, cũng vì chút lòng tự trọng cuối cùng, tôi chỉ có thể cắn răng nhận lấy.

Cả buổi chiều, tôi làm việc như cái máy, đến nước cũng không kịp uống.

Chín giờ tối, văn phòng rộng lớn chỉ còn lại mình tôi.

Bụng trống rỗng đau âm ỉ, cơn nghén lại kéo đến.

Tôi lao vào nhà vệ sinh, nhưng chẳng nôn được gì, chỉ biết khụy xuống bên bồn rửa, nấc nghẹn đến mức nước mắt lã chã.

Đúng lúc tôi mệt mỏi vịn vào thành bồn thở dốc, ngẩng đầu lên nhìn vào gương — lại thấy

Phó Hoài Chi không biết đã đứng ở cửa từ bao giờ, sắc mặt âm trầm, lạnh như bầu trời trước cơn giông.

Anh từng bước tiến lại gần, ánh mắt lướt qua khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy và đôi mắt sưng đỏ của tôi, cuối cùng dừng lại trên đống tài liệu chất cao như núi trên bàn.

Giọng nói anh lạnh như băng:

“Ai cho em làm thêm giờ?”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)