Chương 1 - Một Bọc Hành Lý Bước Vào Mệnh Số Của Người
Năm ta hai mươi tư tuổi, rời khỏi phủ Hách gia.
Giống như ngày đầu bước chân vào cửa, tay chỉ mang theo một bọc hành lý nhỏ.
Trở lại quê nhà, phụ thân lấy cớ ta bị nhà chồng ruồng bỏ mà cảm thấy hổ thẹn, liền đuổi ta ra ở căn nhà tranh đầu thôn.
Ta dùng số bạc lẻ tẻ tích cóp bao năm, chuộc lấy một nam nhân hiền hậu, nạp làm phu quân.
Dân làng nghe tin ta tái giá trong chốc lát, ai nấy đều xuýt xoa, tán tụng ta có bản lĩnh xoay vần cuộc thế.
Đêm tân hôn, Hách Tầm bất ngờ dẫn người xông đến, hai mắt đỏ rực, giận dữ quát hỏi:
“Ngươi thật sự không thể không có nam nhân bên cạnh ư?”
1
Ta vuốt sợi dây đỏ cột tóc trên đầu, nét mặt bình thản, đáp lời:
“Chính miệng ngươi từng nói, từ nay nam nữ hai ngả, chẳng ai vướng bận ai.
Ta không dây dưa với ngươi, vì sao ngươi còn đến ngăn cản hôn sự của ta?”
“Hôn sự cái gì! Toàn là chuyện tào lao!”
Hách Tầm giận dữ đến mức lật tung bàn tiệc.
Ta chỉ tiếc nồi canh thịt heo kia, ấy là heo do chính tay ta bồng từ khi còn bé, ngày ngày lên núi hái cỏ mà nuôi lớn.
Còn chưa kịp nếm lấy một miếng, nay đã bị đổ cả.
Thật đúng là thứ phá gia chi tử!
2
Ta vốn là đồng tử, tức vợ nhỏ mà Hách phủ chuộc về cho Hách Tầm.
Chàng sinh ra đã chẳng còn mẫu thân, thân thể lại yếu nhược, thuở bé từng có lần suýt không qua khỏi.
Sau đó có đạo sĩ nói với lão thái thái nhà họ Hách rằng, nên cưới một nữ tử mệnh tiện đem về ở cạnh để trừ tai giải họa, vậy là bọn họ tìm tới ta.
3
Ngày bà mối vào làng mua người, hễ nhà nào có nữ nhi đều chen lấn xô đẩy, chẳng khác nào tranh nhau bán gà.
Phụ thân ta nắm chặt lấy cánh tay ta, rượt theo sau lưng người ta, miệng không ngừng rao lớn:
“Nhìn xem! Nữ nhi nhà ta đấy!”
Có lẽ vì giọng ông quá to, bà mối quả thực chen người mà bước tới trước mặt ta.
Bà ta giơ tay nhéo lấy cằm ta, nheo mắt nhìn ngắm hồi lâu, đoạn mới ra vẻ miễn cưỡng gật đầu một cái với phụ thân ta.
“Ba hôm nữa ta sẽ tới đón người. Đây là bạc, ngươi lo cho nó vài bộ y phục coi được một chút.”
Phụ thân cúi người, nhét bạc vào lòng, mặt mày hớn hở, miệng không ngừng dạ dạ vâng vâng.
Y phục ở cửa hàng may sẵn trên trấn đắt đỏ, phụ thân dạo quanh một vòng, cuối cùng chỉ dám mua một cuộn vải thô màu lam xám.
Về tới nhà, ông đưa cuộn vải cho mẫu thân, bảo bà cắt may áo váy cho ta.
Ông vẫy tay gọi ta lại gần, từ gùi sau lưng lấy ra một bọc bánh, cẩn thận tháo lớp giấy dầu, hiếm hoi lắm mới đưa đến trước mặt ta:
“Nha đầu, ăn đi, bánh nóng hổi đây.”
Bánh chiên thơm phức, bóng nhẫy dầu, mùi hương ngào ngạt.
Tiểu muội đứng bên cứ rướn cổ nhìn chằm chằm vào tay phụ thân, đôi mắt không dám rời nửa tấc.
Nhị muội ngồi trước bếp lửa, lặng lẽ nuốt nước bọt.
Ta bẻ một miếng đưa cho nhị muội, lại đút cho tiểu muội một miếng, phần còn lại đương nhiên là dành cả cho tứ đệ.
Tới ngày ta rời nhà, tứ đệ vẫn còn đang nhấm nháp mấy chiếc bánh ấy.
4
Xe ngựa lắc lư dừng lại bên ngoài hàng rào nhà ta.
Theo sau bà mối còn có một phụ nhân, tóc chải láng bóng, mùi hương hoa quế.
Chắc hẳn là người có tiền, bởi ở thôn ta, chỉ có phu nhân của trưởng làng mới dùng được thứ dầu thơm ấy.
Nàng ta thấy ta mặc bộ y phục xanh chẳng ra xanh xám chẳng ra xám, đôi mày thanh tú khẽ nhướng, tựa như hết sức không hài lòng.
Phụ thân sợ họ đổi ý, vội vàng nhét bọc hành lý khô khốc vào lòng ta, túm lấy cánh tay ta mà đẩy mạnh lên xe ngựa.
Mẫu thân và các muội nước mắt giàn giụa, lảo đảo muốn nhào đến kéo ta lại, nhưng bị phụ thân đưa tay ngăn cản.
Ông tức tối quát lớn:
“Khóc cái gì mà khóc! Đại nha đầu là đi hưởng phúc đó!”
Ta úp mặt vào thành xe, dõi mắt nhìn bóng dáng họ ngày một mờ nhòe, rồi khuất hẳn nơi cuối con đường đất đỏ.
Phu nhân tóc chải láng bóng nói rằng, họ chuộc ta về để làm chính thê cho thiếu gia trong phủ.
Bà mối cũng nói, ta gả đi là làm chính thê cả, không phải thiếp, cũng chẳng phải hầu.
Ta chỉ không hiểu, nhà người ta giàu có như thế, cớ sao lại phải đi mua một nha đầu quê mùa như ta về làm chính thất?
Cứ như vậy, ta mặc bộ áo váy xám xịt, đeo theo một tay nải cũ, bước chân vào cửa lớn nhà họ Hách.
Lão thái thái nhà họ Hách tỏ ra rất ôn hòa, vừa gặp đã đưa cho ta một cây trâm vàng.
Trâm rất nặng, vàng óng lấp lánh, cầm trong tay ấm cả lòng bàn tay.
Chỉ tiếc, tóc ta vừa thưa vừa rối, lại vàng hoe vì cháy nắng, chỉ có thể dùng dây cột thành hai búi nhỏ hai bên, căn bản không cài nổi trâm lên.
Ta đành hai tay cung kính ôm lấy cây trâm.
Chưa làm gì đã được ban thưởng, ta thấy trong lòng có phần bất an một cây trâm quý giá đến thế, nếu đem đổi thành heo con, e là có thể nhét đầy cả chuồng lợn nhà ta.
Chỉ nói mấy câu qua loa, lão thái thái liền bảo phụ nhân dẫn ta đến tiểu viện Linh Nguyên, để ra mắt đại thiếu gia.
Trên đường đi, ta len lén ngó phụ nhân nọ, mới hay nàng ta chính là vú nuôi của đại thiếu gia, gọi là Tôn ma ma.
Hách gia đúng là danh môn vọng tộc.
Ngay cả phụ nhân hầu hạ trong phủ, ăn vận cũng tươm tất hơn cả phu nhân nhà nho ở quê ta.
5
Linh Nguyên tiểu trúc nằm sâu trong hậu viện, cảnh sắc u tĩnh, hành lang quanh co, trúc biếc che trời.
Tôn ma ma đưa ta đến trước cửa, dặn dò vài câu rồi mới đẩy cửa cho ta bước vào.
Trong viện rất yên ắng, chỉ có tiếng gió lùa qua kẽ lá và hương thuốc thoang thoảng.
Ta vừa vào, đã thấy một thiếu niên đang ngồi bên bàn đá dưới hiên, sắc mặt tái nhợt, dáng người gầy gò, tựa như một cành liễu trong gió, khẽ cúi đầu pha trà.
Tóc chàng đen nhánh, búi gọn bằng ngân quan, trên người khoác áo gấm màu ngọc trai, trông thanh quý như ngọc được gọt giũa.
Nghe thấy tiếng động, chàng ngẩng đầu nhìn về phía ta.
Ánh mắt ấy, tuy nhạt nhòa nhưng lại khiến ta nhất thời không dám thở mạnh.
Đó là lần đầu tiên ta gặp Hách Tầm.
Cũng là lần đầu tiên, ta biết thế nào là “một người sinh ra đã thuộc về nơi cao cao tại thượng.”
Chàng không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát ta một lượt từ đầu đến chân, rồi cúi đầu tiếp tục pha trà như thể chẳng hề hứng thú.
Ta đứng ngẩn ngơ dưới bậc thềm, hai tay ôm trâm vàng trước ngực, nhất thời không biết nên tiến hay nên lui.
Tôn ma ma ở phía sau ho khẽ một tiếng, ta vội vàng bước lên, cúi người hành lễ:
“Thỉnh an đại thiếu gia.”
Hách Tầm không đáp, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, tựa như gió thoảng qua tai.
Ta cắn môi, thầm nghĩ từ nay về sau, chính là gả cho người như vậy rồi sao?
Tắm rửa xong, ta mở tay nải, định tìm một bộ y phục sạch sẽ để thay.
Tôn ma ma từ ngoài bước vào, đưa cho ta một bộ xiêm y màu hồng phấn, tiện tay ném tay nải của ta xuống đất.
“Những thứ này quá mức tầm thường, mặc ra ngoài chỉ tổ khiến người ta chê cười. Ngày mai ta sẽ bảo tiệm may mang đến vài bộ hợp thân phận hơn, hôm nay ngươi tạm chịu khó mặc bộ này vậy.”
Ta lạ lẫm đưa tay vuốt lấy lớp vải mềm mại trên người, trong lòng thầm nghĩ đây là bộ y phục thoải mái nhất ta từng mặc, sao lại gọi là ủy khuất?
Nhưng ta vẫn cúi người nhặt tay nải lên.
Bên trong là mấy bộ áo váy mẫu thân đã thức đêm thắp đèn khâu vá từng đường kim mũi chỉ, ta không nỡ vứt bỏ.