Chương 7 - Một Bát Canh Đổi Lại Tình Yêu

Cha tôi nắm tay tôi bước vào nhà chính, mẹ tôi đang ngồi xe lăn dưới nắng sớm.

Ông nói kể từ năm tôi thất lạc, mẹ vì đau lòng mà đổ bệnh, sức khỏe mãi không hồi phục.

Nghe thấy tiếng động, bà quay đầu lại, và ngay khoảnh khắc nhìn thấy tôi, cuốn sách trong tay rơi xuống đất.

“Con gái của mẹ sao?”

Bà run rẩy vươn tay ra.

Tôi quỳ xuống trước xe lăn, mặc cho nước mắt của bà thấm ướt mái tóc mình.

“Về là tốt rồi… con về là tốt rồi…”

Bà vuốt ve gương mặt tôi không ngừng, như thể sợ tôi sẽ lại biến mất lần nữa.

Điều bất ngờ là, từ sau khi tôi trở về, sức khỏe của mẹ tôi cải thiện một cách kỳ diệu.

Bác sĩ nói đây là hiện tượng hiếm thấy trong y học, có lẽ là sức mạnh của tình thân.

Ông bà nội thì yêu chiều tôi đến mức gần như muốn bù đắp cả hai mươi năm thất lạc.

Ông nội đã hơn tám mươi tuổi mà mỗi ngày đều hỏi tôi ăn uống có đủ chưa.

Còn bà nội thì chỉ muốn nhét hết mọi thứ tốt nhất trên đời vào tay tôi.

Một tuần sau, khi tôi đang ở trung tâm thương mại quốc tế chọn quà cho mẹ, thì bị một giọng nói quen thuộc gọi lại.

“Kiến Vi!”

Tôi quay lại, gần như không nhận ra Lục Minh Triết.

Người đàn ông từng phong độ ngút trời nay mắt hõm sâu, bộ vest nhàu nhĩ, cà vạt lệch sang một bên.

Vệ sĩ lập tức bước lên chặn anh ta lại.

“Xin em đấy, về nhà với anh được không?” Giọng anh ta khàn đặc, “Công ty loạn hết rồi, anh không thể không có em… tại sao em lại tuyệt tình như thế?”

Tôi ra hiệu cho vệ sĩ lùi lại vài bước.

“Hủy hợp tác là quyết định thị trường.” Tôi bình tĩnh nói, “Tập đoàn Trình chỉ đưa ra nhận định thật lòng, còn quyết định là của đối tác.”

“Không phải…” Anh ta lắc đầu, đau khổ thì thầm, “Là vì anh phụ em…”

Rồi bất ngờ quỳ sụp xuống: “Anh sai rồi… anh thực sự biết lỗi rồi…”

Tôi lấy điện thoại, mở tin nhắn Tô Vân từng gửi —

Trong ảnh là ga giường nhàu nát, vết hôn trên cổ Tô Vân rõ ràng, và ngay góc ảnh là gương mặt nghiêng của chính anh ta.

Tôi đưa ra trước mặt anh ta: “Vậy cái này? Cũng là hiểu lầm sao?”

Sắc mặt Lục Minh Triết trắng bệch ngay tức khắc.

“Lần đó… anh say… chỉ một lần thôi… anh thề! Chỉ cần em tha thứ, anh lập tức cắt đứt với cô ta…”

Tôi nhìn anh ta chật vật, bỗng thấy nực cười đến đáng thương.

“Lục Minh Triết, đến giờ mà anh vẫn không hiểu.” Tôi cất điện thoại vào túi. “Không phải sai lầm nào cũng có cơ hội sửa chữa.”

Tôi xoay người bước đi.

Sau lưng vang lên tiếng gào điên cuồng của anh ta: “Trình Kiến Vi! Em sẽ hối hận đấy!”

Tôi không quay đầu lại.

9

Sự náo loạn trong trung tâm thương mại nhanh chóng thu hút một đám đông vây xem.

Ngay lúc Lục Minh Triết gào thét gọi tên tôi một cách điên cuồng, Tô Vân bất ngờ dắt theo Tiểu Lỗi từ trong đám đông lao ra.

“Minh Triết!” Tô Vân nắm chặt lấy tay anh ta, vành mắt đỏ hoe, “Anh đừng như vậy mà…”

Tiểu Lỗi thì lao tới ôm lấy chân Lục Minh Triết, vừa khóc vừa hét: “Chú đừng đi! Đừng đi với cô xấu xa đó!”

Lục Minh Triết cứng đờ tại chỗ, còn tôi đứng cách đó không xa, nhìn cả cảnh tượng, chỉ cảm thấy nực cười.

“Đồ đàn bà đê tiện!” Tiểu Lỗi bất ngờ chỉ tay vào tôi la hét, “Cướp chú của cháu, đồ xấu xa!”

Trung tâm thương mại im bặt vài giây.

Tôi nhìn đứa trẻ bị dạy hư: “Bé con, chửi người khác là sai. Chú của cháu vốn là bạn trai cô, mẹ cháu—”

“Cô muốn làm gì!” Tô Vân vội kéo Tiểu Lỗi ra phía sau, như một con gà mái xù lông bảo vệ con, trừng mắt nhìn tôi, “Nó chỉ là một đứa trẻ! Lục Minh Triết, anh cứ để mặc cô ta bắt nạt mẹ con em sao?”

Vẻ mặt Lục Minh Triết từ sững sờ chuyển thành chán ghét.

“Đủ rồi!” Anh ta quát vào mặt Tô Vân, “Mẹ con cô còn định gây chuyện đến bao giờ nữa?”

Tô Vân lảo đảo, không thể tin nổi nhìn anh: “Anh…”

“Tôi chịu đủ cái kiểu đạo đức giả của hai người rồi!” Giọng anh ta khàn khàn, “Bao năm qua tôi chăm sóc mẹ con cô, chỉ vì cảm thấy có lỗi với anh trai tôi. Còn cô thì sao? Tham lam vô độ, cố tình phá hoại mối quan hệ của tôi!”

Nói rồi, anh ta quay sang tôi, ánh mắt đầy hối hận: “Kiến Vi, là anh sai rồi… tất cả đều do anh quá yếu đuối, quá hồ đồ…”