Chương 4 - Mộng Xưa Mây Khói

13

Ta cứ đánh đàn.

Nhưng có biến rồi.

Tứ hoàng tử ngồi vào chỗ của hắn, cẩn thận nếm trà trong tay. Tôn Thượng Thư và Thừa tướng nâng chén chúc mừng. Sứ thần bắt đầu xì xào bàn tán.

Tôn phi sợ tới mức ngã nhào xuống đất, có lẽ là do mang thai.

Một dòng máu chảy ra giữa hai chân ả.

Tôn Thượng Thư lo cho con nên đã sớm đưa ả ngồi trên bàn cao. Hỗn loạn chưa kéo dài bao lâu thì đã kết thúc.

Trong mắt mọi người, Chu Lan đã trở thành một gã khờ vì Cố hoàng hậu. Để một người như vậy trở thành hoàng đế, thà đổi đi còn hơn. Tứ hoàng tử đã không làm ta thất vọng. Hắn đã tập hợp được nhiều vây cánh như vậy trong chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Tiếng đàn cất lên, xung quanh trở lại im ắng.

Ta chậm rãi đi về phía trước, nhìn Chu Lan bị đá xuống, đang quỳ trên đất, đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú.

Ta cúi nửa người xuống, nhìn thẳng vào người trước mặt :“Hoàng huynh, cảm giác làm tội nhân như thế nào?”

Chu Lan liếc nhìn ta, chẳng nói chẳng rằng, rồi lại nhìn Cố Ngọc. Cố Ngọc trông u buồn và thậm chí chẳng thèm liếc hắn. Chu Lan cất giọng khàn khàn :

"Nàng...thật sự không thích ta một chút nào ư? Rõ ràng ta đã vì nàng làm nhiều điều như thế, cũng đã yêu nàng sâu đậm như vậy mà..."

Cố Ngọc chậm rãi đứng dậy, cúi đầu nhìn hắn, nét mặt tỏ vẻ khó hiểu, nhưng trong mắt chứa đầy hận ý.

"Ta có nên thích ngươi hay không? Ngươi giết ca ca ta rồi cưỡng ép ta lấy ngươi. Ngươi cho rằng ta nên thích ngươi sao?"

"Chu Lan, ta vẫn luôn muốn chém ch.ế.t ngươi!

“Ngươi không biết sao, chính ta đã tự tay giết ch.ế.t đứa trẻ đó, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ để nó đến thế gian này."

Ta đưa tay đỡ Cố Ngọc, Tứ hoàng tử đột nhiên nói: “Hoàng muội, vị này cũng là hoàng hậu, nàng ta nên được đoàn tụ với hắn trong ngục."

Hắn bình tĩnh nói, đôi tay đặt trên xe lăn khẽ cử động.

Ta cười rạng rỡ: "Phiền hoàng huynh nhắc nhở ta, sao ta lại quên được chuyện quan trọng vậy chứ."

"Bệ hạ đã bị ám sát. Tứ hoàng tử liên kết với thừa tướng mưu phản. Thích khách đã bị ta bắt giữ, hiện tại, bọn họ đều trong ngục."

Những kẻ đứng về phe Tứ Hoàng Tử đều lập tức quay lưng lại với hắn.

14

Ta từ từ tiến tới chiếc xe lăn của hắn.

"Hoàng huynh, ngươi từ nhỏ đã ngu xuẩn vô năng, không ngờ đến nay ngươi vẫn vậy."

"Ngươi nghĩ họ sẽ tôn một kẻ què quặt như ngươi lên hoàng đế ư?"

Hắn nắm chặt chiếc xe lăn, nổi gân xanh đầy mu bàn tay, tức giận nói : “Vậy ngươi nghĩ bọn họ sẽ tôn một nữ nhân lên hoàng đế ư?”

Ta cúi xuống ghé sát tai hắn thì thầm: "Nữ nhi Tôn gia đang mang thai phải không? Đáng tiếc tối nay ả sẽ mất con.”

Thấy sự kinh ngạc trong mắt hắn, ta đứng dậy và nói: "Người đâu! Giam kẻ phản nghịch này vào trong ngục."

Tôn Thượng Thư tới khá nhanh.

"Công chúa, người đã hứa, hoàng tử trong bụng nữ nhi của thần sẽ lên ngôi hoàng đế, nhưng bây giờ nó bị sẩy thai, ta phải làm sao?"

Tôi nhướng mày, hơi kinh ngạc. Ả đã bị kinh động. Ta tưởng ả ta sẩy thai vốn đã được sắp đặt.

Nhìn Tôn Thượng Thư đang uy hiếp ta, cùng đám đại thần đang đợi ta bày lên tiếng, ta chậm rãi nói: “Vậy thì ta phải trở thành hoàng đế, các ngươi nghĩ thế nào?”

"Một nữ nhân làm hoàng đế là làm càn !!!"

“Nữ nhân độc ác như ả nên bị tống vào chuồng heo”. Biết đây cảnh tượng này sẽ đang chờ mình nên ta chẳng lấy làm kinh ngạc.

"Xem ra các ngươi đều bất mãn, Cố tướng quân, ngươi xem ai còn bất mãn, lập tức xử t.ử."

Ta xuống ngục tối và gặp tên sát nhân.

Cơ thể Chu Lan vô cùng bẩn thỉu, trên người đầy vết dơ, máu, rượu.

Hắn đã sống một đời thuận lợi, sinh ra đã là hoàng tử được sủng ái nhất, sau này trở thành hoàng đế, điểm yếu duy nhất đời hắn có lẽ chính là Cố Ngọc.

Vì vậy, hắn đã g.i.ế.t Cố Trì Khê.

Hắn biết đó là ta nên bỗng cười lớn.

“Bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn, hoàng muội thực bản lĩnh.

*Bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn*: Con bọ ngựa mải bắt ve mà quên mất chim sẻ đang ở phía sau. Ý chỉ người tham lợi trước mắt, quên họa sau lưng.

Ta ngồi xuống và nhìn Chu Lan đang bị trói. "Đó là lời hoàng đế đã nói.”

Lúc này Chu Lan mới nhướng mi, liếc nhìn ta: “Ta đang nhìn ngươi, một nữ nhân có thể gây bão tố như vậy, rất lợi hại.”

Ta bật cười: “Ngươi xem thường phận nữ nhi quá đấy."

“Ca, ngươi thật sự không nghĩ rằng một công chúa không được sủng ái lại có thể tồn tại lâu ở nơi xấu xa như vậy, cũng chỉ là nhờ may mắn thôi.

"Được rồi, hôm nay ta không ở đây để nói những điều này.

"Người đâu, b.ă.m hắn thành từng mảnh cho ta."

Cố Trì Khê là bị ngươi hại và đã bị lũ chó hoang không rõ từ đâu đến cắn đến c.h.ết.

Ta đau đớn biết bao, ta muốn hắn, đau hơn chàng ấy gấp vạn lần.

Chu Lan thoáng chốc kinh ngạc xen lẫn hận thù, nhưng nó chẳng liên quan đến ta.

15

Ta trở thành nữ đế đầu tiên trong lịch sử. Nhưng Cố tướng quân đã ch.ế.t.

Ông giúp tôi giải quyết mọi thứ, đưa ta lên ngôi rồi tự s.á.t.

Cố tướng quân nói: “Ta sẽ thay công chúa gánh tội phản nghịch.”

Ta muốn bước tới cản ông ấy nên đã mắng: “Lịch sử luôn được viết bởi kẻ thắng cuộc. Ta đã thắng, và không ai có thể buộc ta tội phản nghịch”.

Cố Ngọc ngăn ta lại. Ta quay lại nhìn Cố Ngọc với vẻ mặt thờ ơ, chợt cảm thấy có chút buồn.

"Ông ấy là Cố tướng quân, phụ thân Cố Trì Khê, ông ấy là người nuôi nấng ngươi nhiều năm như vậy. Cố Ngọc, ngươi làm sao chịu nổi?

"Cố Ngọc chẳng nhìn ta, nàng chỉ ngơ ngác nhìn Cố Chiêu tướng quân ngã xuống.

Nàng ta trả lời tôi: “Nhưng phụ thân mệt rồi."

"Cả đời trung thành với Chu gia, con cái đều ch.ế.t trên chiến trường vì đất nước."

“Ca ca ta là hy vọng cuối cùng , nhưng vẫn chết dưới tay Chu gia, phụ thân đã rất đau đớn."

"Ông ấy đã chịu đựng cho đến giờ, ngay từ đầu ca ca ta đã nói với phụ thân rằng ông ấy phải chấp thuận bất kì lời thỉnh cầu nào từ ngươi. Cuối cùng lúc này đã đến. Ông ấy thực sự rất nhớ ca ca."

Ta chợt nghẹn ngào.

16

Ta gặp lại Cố Ngọc tại ngôi chùa phía nam kinh thành.

Ta đã giúp nàng giả chết để trốn thoát, nhưng chẳng bao giờ nghĩ nàng ấy sẽ dành phần đời còn lại ở đây.

"Ta không cứu ngươi để ngươi từ bỏ chính mình, ta muốn ngươi sống cuộc đời mới."

"Ngươi đến đây để nói lời tạm biệt với ta à?"

Hai ta cùng cất tiếng.

Ta nhìn Cố Ngọc, hơi ngạc nhiên vì nàng ấy biết mục đích ta tới đây. Cố Ngọc mời ta vào , nơi này đơn giản, giản dị và hoàn toàn khác xa với nơi xa hoa lộng lẫy trước kia.

"Hãy để ta trả lời câu hỏi của ngươi trước.

"Ngươi nói ngươi đến từ hiện đại. Nếu có ai đến từ hiện đại rơi vào hoàn cảnh của ta, không biết họ sẽ làm gì.

“Nhưng đối với ta, ta không cha, không ca ca, không gia đình, phủ tướng quân cũng không còn. Tất cả những gì ta muốn làm là tụng kinh cầu siêu cho họ. Ta hy vọng họ có thể đi đến thời hiện đại ở kiếp sau mà ngươi nói."

Ta càng ngạc nhiên hơn, không biết mình vừa mở miệng nói ra điều gì, nhưng chưa kịp nói gì đã bị Cố Ngọc cắt ngang.

"Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, ta sẽ nói cho ngươi."

"Lúc trước, có một lần ta say rượu, ngươi đã nói những lời ta chẳng thể hiểu được. Cái gì lịch sử cơ? Thời hiện đại? Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngươi được trở về nhà. Ngươi chỉ mới mười tám tuổi, ở đây chẳng có điều hòa hay Internet. Ngươi không hề thích điều đó."

“Ca ca và ta đã xâu chuỗi lại."

"Ngươi hẳn là đến từ thời hiện đại, còn chúng ta chỉ tồn tại ở một đoạn lịch sử, nhiệm vụ của ngươi là trở thành nữ lãnh đạo, nhiệm vụ hoàn thành mới có thể trở về."

"Vậy bây giờ nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, ngươi có định về nhà không?"

Ta cúi đầu cười lớn, hai hàng mắt lăn dài trên má.

Hóa ra họ đã biết chuyện này từ lâu và không coi ta như một kẻ dị hợm đến từ một thế giới khác.

Trí tuệ người xưa đôi khi thật khó tưởng tượng được.

"Được rồi, ta sẽ không đi mà không nói lời tạm biệt với ngươi."

"Được rồi, chúc may mắn, ngươi nhất định sẽ đạt được mong muốn. Ta sẽ luôn cầu nguyện cho ngươi."

Cô nương trước mặt ta điềm đạm mỉm cười, y như lần đầu chúng ta gặp nhau.

Nhìn mặt trời lặn, ta chợt có cảm giác có gì đó giống họ.

Lần đầu gặp Cố Trì Khê, ta còn trẻ, ta cảm thấy mình biết mọi thứ về thế giới này và ta có thể thoát khỏi đây.

Chẳng ngờ rằng ta sẽ ở đây suốt 21 năm. Trải qua vô số biến cố.

Rõ ràng ta chỉ mới mười tám tuổi, vừa nhận được giấy nhập học từ ngôi trường mơ ước.

Gió lạnh thổi vào mặt, khiến ta tê tái. Đưa tay chạm vào, thì ra nước mắt đã ngừng tuôn.

Cố Trì Khê, nếu chàng có đến thế giới của ta, đừng ràng buộc mình với những nguyên tắc.

Hãy chủ động và mở đầu câu chuyện đôi ta.

Đột nhiên, những bông tuyết bắt đầu rơi xuống, ngày càng dày đặc.

Đông tới rồi.

Cố Trì Khê, mùa đông này ta lạnh, chàng còn choàng áo cho ta chứ?

¸.·"★¸.·"★*·~-.