Chương 2 - Mộng Xưa Mây Khói
5
Tạm gác lại chuyện xưa.
Sau khi xuất cung , ta lại bị cấm túc năm tháng.
“Tìm một đường vắng hơn để đến chỗ Tứ hoàng tử.”
Ta lặng lẽ ra lệnh. Ta phải nhanh chóng giải quyết mọi việc bên ngoài cung, trong phủ công chúa có rất nhiều tai mắt, nếu Chu Lan phát hiện thì sẽ nguy mất.
Xe lăn bánh.
Ta lấy ra bức thư “Tiệc sinh thần của hoàng đế, sứ giả tới mừng lễ đại hôn của công chúa.”
Vì tay ta đổ mồ hôi nên chữ trong thư có chút mờ. Ta bật cười, hóa ra Chu Lan thật sự muốn giết hết huynh đệ ruột thịt của hắn. Nhưng may mắn thay, sinh thần của Chu Lan vẫn còn rất lâu mới đến.
*Chiếc xe lắc lư cuối cùng cũng dừng lại.
Ta từ từ bước ra ngoài và trông về phía cửa.
Có chút chuyện phải tới đây một chuyến. Dường như có ai đó biết ta đang đến đây thì phải?
Ta bước vào như chẳng hay biết, đi vòng quanh sân thì thấy một người đang ngồi giữa sảnh, nhấp từng ngụm trà trên tay.
"Đã lâu không gặp, Tứ hoàng tử. Huynh vẫn ổn chứ ?"
Ta mỉm cười.
Người ngồi trước mặt chẳng nói chẳng rằng, giơ tay chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh.
Lúc ta ngồi xuống, Tứ hoàng tử chậm rãi mở miệng nói: "Hoàng muội tới có ý gì?"
Ta nhướng mày liếc nhìn huynh ấy, nhưng huynh ấy có vẻ như đang giả vờ tránh ta.
Ta cúi đầu, mặt đổi sắc, ánh lên vẻ buồn bã.
“Tứ Hoàng huynh cũng biết, hiện tại ta là nữ nhân duy nhất còn sót lại trong cung."
[ Nghe đồn bệ hạ có ý phái ta đi hòa thân nhưng ta bất mãn nên đến gặp Tứ hoàng tử để tìm cách ]
“Tứ hoàng huynh hiện đã đến tuổi lập gia thất, nhưng bệ hạ vẫn chưa chọn vương phi cho huynh. Đây là...?"
Vẻ mặt Tứ Hoàng tử bất biến, hắn vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng khẽ nắm chặt tách trà.
Ta chậm rãi nâng tách trà lên, hơi nước đọng lại che đi nụ cười trên khóe môi.
Tứ hoàng tử thanh âm có chút khàn khàn cất tiếng : "Hoàng muội cũng biết ta hiện bất tài, chưa chắc có thể giúp được muội."
Ta vội vàng đặt chén trà xuống, lo lắng nói: “Tứ hoàng huynh, huynh đang nói cái gì vậy?" Có lẽ hắn đã quên mất mình là hoàng tử duy nhất còn sống sót đến hiện tại.
"Tứ Hoàng tử đối với các huynh đệ đều nhân từ, nếu như huynh khiến cẩu hoàng đế hứa với ta về sau sẽ không bao giờ ép ta đi hòa thân, sau này nếu huynh cần giúp đỡ, ta nhất định sẽ trả ơn bằng mọi giá."
Hôm nay ta đã hai mặt một lời rồi, vốn dĩ ta đứng dậy và định rời đi nhưng hắn vẫn giữ nguyên tư thế như trước.
Kẻ nào trong hoàng tộc lại không muốn ngồi vào vị trí cao quý đó?
Ta chậm rãi bước tới cửa, như chợt nhớ ra điều gì, ta quay lại nói:
"Đúng rồi, muội muội vừa mới vào phủ của Hoàng huynh đã nhìn thấy một cái giếng, huynh nhất định phải cẩn thận. Mấy ngày nay tuyết rơi dày đặc, thân thể không thoải mái, lỡ như bị người dã tâm hãm hại rơi xuống giếng thì sao? Tuyết dày che phủ, ngay cả dấu vết hung thủ cũng khó mà tìm thấy."
Tứ Hoàng đệ tử nâng người lên, oán hận nhìn ra ngoài, sau đó lại cụp mắt xuống như cũ.
"Cảm ơn Hoàng muội đã nhắc nhở."
Giọng nói nghẹn ngào.
Tứ hoàng huynh chặt chân mình chỉ để sống sót dưới tay Chu Lan. Nhưng thân là hoàng tử, tứ hoàng huynh có thể an toàn sống sót dưới tay Chu Lan, chẳng phải vì Chu Lan thương hại hắn mà vì hắn chính là một cái gai.
Hắn có ngoại tổ phụ là thừa tướng. Lần này, Tứ Hoàng tử nên mau chóng tạo phản.
6
Sau khi hồi phủ, ta chẳng bao giờ ra ngoài nữa.
Ta cảnh giác những người trong phủ mỗi ngày.
Mãi đến chiều nay, Cố Ngọc mới truyền lệnh ta sẽ vào cung.
A Oanh lo lắng nói: "Công chúa, ..."
Ta nghiêng đầu liếc nhìn muội ấy, muội ấy lập tức ngậm miệng. Tuy có chút ngốc nghếch nhưng muội ấy vẫn rất chân thật nha.
“Truyền lệnh của ta, chuẩn bị xe ngựa, tối nay vào cung.”
Khi bọn ta vào cung, mọi thứ đã bị thẩm qua.
Nha hoàn đưa ta vào rồi lui xuống.
Đèn trong hành lang mờ mờ nên ta thắp chút nến cạnh bàn, trong phòng tỏa ra một thứ ánh sáng yếu ớt.
Ta lục soát xung quanh và cuối cùng tìm ra một bức thư trong ngăn tủ cạnh giường.
"Có hỉ."
Có một chữ thập màu đỏ tươi trên đó.
Xem ra mọi chuyện đã được an bài, bây giờ là lúc bắt đầu với các phi tần trong hậu cung. Chỉ trong chốc lát, bức thư trong tay ta đã hóa tro bụi. Không khi dần dần ấm lên, nhưng trong đại sảnh chẳng hề có chút lửa , vẫn lạnh thấu xương.
Hi vọng ngày mai Chu Lan sẽ không làm ta thất vọng.
7
Sau khi Cố Ngọc có hỉ, Chu Lan mỗi ngày đều ở bên và mọi người đều sửng sốt khi ta vào cung để chăm sóc nàng ta.
Khi ta đến chỗ Cố Ngọc, nàng ta đang nằm trong vòng tay của Chu Lan, phóng đãng quyến rũ.
“Giờ thần thiếp đang mang thai, nếu sau này chẳng còn xinh đẹp nữa thì sao?”
Chu Lan an ủi nàng: “Ta chỉ cần đứa bé này thôi, đứa bé chỉ thuộc về đôi ta. Nếu chỉ có một đứa, sau này hai ta sẽ không cần có thêm nữa.”
Cố Ngọc đáp: “Được.”
Một lúc sau, thừa tướng muốn bái kiến hắn, Chu Lan đành phải rời đi.
"Các ngươi lui xuống. Riêng Lục công chúa sẽ ở lại."
Tiếng Cố Ngọc biếng nhác vang lên, khác hẳn tiểu cô nương ngây thơ ta gặp lần đầu.
Nha hoàn bên cạnh lo lắng thưa: "Nhưng bệ hạ, bệ hạ có lệnh..."
Nàng ta còn chưa nói xong đã bị Cố Ngọc cắt ngang "Ta bảo ngươi lui xuống, ngươi không hiểu sao?"
Cố Ngọc muốn ngồi dậy, nha hoàn bên cạnh vội đỡ lấy nàng ta.
Ai cũng thắc mắc tại sao Chu Lan lại yêu một người như vậy. Ta biết, có lẽ là vì một trong số bọn họ là nam chính và nàng ta là nữ chính.
Cố Ngọc cho người lui xuống hết, để lại ta một mình.
"Bịch!"
Tách trà sượt qua trán ta và rơi xuống đất.
Trán ta đau nhói.
Ta nhanh chóng quỳ xuống và dập đầu nhận tội.
Cố Ngọc ngồi ở ghế trên, nhìn đầu ngón tay thanh tú của nàng ta.
Một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi nói: “Bổn cung có chút khát nước, Lục công chúa đi rót nước cho ta.”
Chẳng có chút bực bội nào trong giọng nói ấy.
Khi Cố Ngọc đưa tay nhận lấy tách trà, ta lén bôi độc trên đầu ngón tay vào tay Cố Ngọc.
Tay nàng lướt qua lòng bàn tay ta và cẩn thận nhận lấy tách trà.
Cố Ngọc bỗng nhiên đổ trà trong tay, nước nóng bắn tung tóe khắp người ta.
Cô chợt tức giận nói: "Sao ngươi ngu thế? Trà còn chẳng pha được. Cút ra ngoài để người khác vào phục vụ bổn cung."
Ta nghiêng người về phía trước hành lễ, sau đó chậm rãi rời khỏi đại sảnh.
Cung nữ bước vào phục vụ nhìn thấy ta có chút bối rối, ánh mắt nàng ta lóe lên.
Ta cụp mắt xuống, giấu đi nụ cười lãnh trong mắt.
Giọng Cố Ngọc từ phía sau vang lên “Nghe nói hôm nay Tề phi có đem chút bánh ngọt, để bổn cung ăn thử.”
Ta hơi nhướng mày, không ngờ người đầu tiên ra tay lại là Tề tướng quân.
8
Tin Cố Ngọc sảy thai nhanh chóng truyền đến ta.
Chu Lan hết sức giận dữ và ra lệnh tra kỹ chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng sau khi tra lại, người ta phát hiện rằng chỗ bánh ngọt Tề phi đem tới có thứ gì đó bất ổn.
Vốn dĩ Chu Lan không muốn trừng phạt Tề phi vì Tề tướng quân.
Nhưng thái y khám ra rằng Cố Ngọc có thể sẽ không thể mang thai nữa.
Chu Lan tức giận tống Tề phi vào lãnh cung, cách chức Tề tướng quân.
Trong triều mọi người nhất thời sợ hãi, sợ làm phật ý Chu Lan.
Tứ hoàng tử khá nhanh, gần đây đã thu nạp thêm rất nhiều người, “Chỉ là Tề tướng quân vẫn chưa bị ban chết, điều này khiến ta có chút kinh ngạc."
Ta luôn cho rằng Chu Lan yêu Cố Ngọc đến tận xương tủy, yêu đến mức có thể giết Cố Trì Khê, tướng quân một nước, chỉ vì nàng ta.
Không ngờ hắn chỉ yêu quyền lực địa vị mà thôi.
Hiện tại chỉ còn lại Tôn Thượng Thư.
¸.·"★¸.·"★*·~-.