Chương 2 - MỘNG ĐỒ MI

MỘNG ĐỒ MI (2/4)

Tên do editor đặt lại, tên gốc: 花妖 (Hoa yêu)

Tác giả: 天水姜伯约

Ảnh: Xiaohongshu

____________________

6

Chính bắt đầu từ lúc đó, trong lòng ta giống như có thứ gì đó đâm chồi, lớn lên.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, rất khó diễn tả, không thể giải thích được.

Ta quấn chặt lá Kinh Bao quanh người rồi mới nói tiểu hòa thượng mở mắt ra.

“Vừa rồi ta bảo ngươi chạy, sao ngươi không chạy?"

Tiểu hòa thượng nghiêm túc nhìn ta “Tiểu tăng đã từng nói sẽ cứu người.”

“Ngươi định cứu ta như thế nào?”

“Thẳng thắn thừa nhận với lang yêu, trong chùa Pháp Minh không có Xá Lợi Tử.”

“Hắn sẽ không tin, hơn nữa sẽ gi ngươi.”

Tiểu hòa thượng đưa một tay hành lễ: “Tiểu tăng chỉ cầu không thẹn với lương tâm.”

Hắn đã biết được ta là yêu quái nhưng hắn vẫn muốn ở lại cứu ta.

Mạo hiểm mạng sống của mình để cứu ta.

Vào giờ phút đó, ta đột nhiên cảm nhận được những ngày tháng làm yêu quái kia hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào.

Ta kéo lấy áo cà sa của hắn, dẫn hắn ra phía sau hương án.

Chuyển động cơ quan, ở dưới chân tượng Phật hiện ra một cánh cửa nhỏ, để lộ ra một đường hầm bí mật tối đen như mực bên trong.

“Tiểu hòa thượng, ngươi đi đi, ta không muốn ngươi ch.”

Một tháng này đóng vai làm khách hành hương sống trong chùa Pháp Minh, ta đã tìm tòi mọi ngóc ngách mấy lần cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch.

Lối đi bí mật dưới tượng Phật chính là phát hiện vào thời điểm đó.

Vẻ mặt của tiểu hòa thượng không hề ngạc nhiên chút nào, dường như hắn cũng biết nơi này có một lối đi bí mật.

Hắn chắp hai tay trước ngực nói lời cảm tạ với ta nhưng khi bước vào lối đi bí mật lại dừng chân lại.

Hắn quay người lại, đứng trong lối đi tối tăm, đưa tay về phía ta.

“Tiểu Bạch thí chủ, xin hãy rời đi cũng tiểu tăng.”

Ta chưa bao giờ có hy vọng xa vời có thể đi cùng tiểu hòa thượng. Khi quyết định để hắn rời đi, ta đã sớm xem cái ch nhẹ tựa lông hồng rồi.

Nhưng hắn lại nói với ta: “Tiểu Bạch thí chủ, xin hãy rời đi cùng tiểu tăng.”

Ta cũng có thể làm như vậy sao?

Có thể đi cùng hắn, bắt đầu một cuộc sống mới sao?

Ta đứng chết lặng ở đó, nhớ lại có lần một con yêu điểu đã nói với ta.

“Tiểu Bạch, làm yêu quái không phải như vậy. Một ngày nào đó ngươi nhất định phải rời khỏi Khuê Lang.”

Yêu điểu A Tước từng là nữ yêu được Khuê Lang đại nhân sủng ái nhất. Nàng ấy nghĩ hết cách bỏ trốn cùng một tiên sinh dạy học ở phàm gian. Đáng tiếc cuối cùng vẫn bị Khuê Lang đại nhân bắt trở về, rơi vào kết cục lột da róc xương.

Khi đó ta không hiểu tại sao nàng ấy lại khăng khăng muốn rời đi.

Bây giờ ta đối mặt với bàn tay đưa ra của tiểu hòa thượng, cuối cùng ta cũng hiểu được trái tim đã muốn đi cùng hắn, không thể nào kiềm chế được.

Ta nắm lấy ống tay áo của hắn, thoải mái cười một tiếng.

“Được, ta đi cùng ngươi.”

7

Con đường bí mật dẫn thẳng đến phía sau núi. Ngày hôm sau khi đám người Khuê Lang phát hiện ra thì chúng ta đã bỏ trốn mất dạng.

Chạy trốn suốt một ngày một đêm, tiểu hòa thượng dẫn ta đến một ngôi nhà tranh đổ nát nhưng sạch sẽ.

Hắn nói đây là nơi nghỉ ngơi tạm thời của các đại sư chùa Pháp Minh khi xuống núi cầu phúc cho mọi người.

Nơi này cách Chùa Pháp Minh hai ngọn núi, vô cùng kín đáo, có lẽ tạm thời sẽ được an toàn.

Ta mở cửa sổ ra quan sát, chỉ tay về phía bên kia núi, hào hứng nói.

“Nhìn xem, bên kia là núi Ẩn Vụ, nơi ta tu luyện! Trên núi có một vách đá, trên vách đá có một tảng đá lớn, dưới chân tảng đá có một khối bùn tiên rất lớn! Nếu ta có thể về đó chăm chỉ tu luyện, sau này có thể không cần phải sợ lang yêu nữa.”

Tiểu hòa thượng đồng ý, nói: “Thí chủ đủng là có tiên duyên, nếu tu hành chăm chỉ thì có thể thoát khỏi yêu đạo.”

Ta hỏi tiểu hòa thượng: “Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi chắc chắn không thể trở về chùa Pháp Minh được nữa, sau này ngươi muốn đi đâu?”

“Trong lòng có Phật, cho dù tiểu tăng đi đến chỗ nào cũng đều là tu hành.”

Tiểu hòa thượng dứt lời, lại ngồi xếp bằng, bắt đầu tụng kinh.

Có lẽ hắn đang siêu độ cho các sư huynh sư đệ đã chết của mình.

Kinh văn này ta đã từng nghe hắn tụng ở chùa Pháp Minh, là “Vãng Sinh Chú”.

Lúc đó, ta hỏi liệu hắn có thể cầu kinh siêu độ cho một người giúp ta được không, tiểu hòa thượng đồng ý.

Ta tò mò hỏi hắn, sao không hỏi cầu kinh siêu độ cho ai, lỡ như là người xấu thì sao?

Tiểu hòa thượng khẽ lắc đầu, ánh mắt vừa thương xót vừa bình yên.

Hắn nói: “Ngã Phật từ bi, chúng sinh đều bình đẳng.”

Người ta nhờ hắn tụng kinh siêu độ là A Tước. Nàng ấy từng là bằng hữu duy nhất của ta.

Khi nàng ấy và tiên sinh dạy học bỏ trốn cũng chỉ có một mình ta biết chuyện.

Cho nên rất nhanh nàng ấy đã bị Khuê Lang đại nhân bắt trở về, ánh mắt nàng ấy nhìn về phía ta đầy vẻ kinh ngạc.

Ta biết nàng ấy nghi ngờ ta bí mật bẩm báo.

Nàng ấy không hề trách móc, cũng không chất vấn, chỉ im lặng, trong mắt là sự tuyệt vọng.

Bởi vì tiên sinh dạy học đã ch.

Khi Khuê Lang đại nhân tìm tới nàng ấy, tiên sinh dạy học đứng ngăn ở trước mặt nàng, bị một trảo xé thành từng mảnh.

Sau này dù có cố giải thích gì cũng đều là uổng công, ta chỉ cầu xin tiểu hòa thượng có thể siêu độ cho nàng ấy, kiếp sau không còn là yêu quái nữa.

Sau khi niệm “Vãng Sinh Chú” xong, tâm trí ta bị kéo ra khỏi ký ức, bụng ta kêu lên không hề đúng lúc.

Tiểu hòa thượng nói mình khá quen thuộc với chỗ này, để cho ta ở lại đây, hắn đi xin chút cơm chay.

Ta tràn đầy vui vẻ chờ đợi, mong chờ tương lai tự do của mình.

Nhưng ta không thể đợi được tiểu hòa thượng.

Khuê Lang đại nhân đã đứng ở cửa, sắc mặt âm trầm.

“Tiểu Bạch, ngươi thật sự khiến ta quá thất vọng.”

8

Lúc đó ta mới biết được những nữ yêu đã từng bị Khuê Lang đại nhân hoan hảo qua, trên người sẽ mang trong mình luồng khí của hắn ta.

Chỉ cần đi theo mùi hương, cho dù có đi xa ngàn dặm vạn dặm, ta cũng sẽ không bao giờ thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Năm đó A Tước cũng chính vì vậy mà bị bắt.

Ta không nhớ rõ lắm những chuyện xảy ra sau đó.

Chỉ còn nhớ nỗi đau thấu tim gan khi móng vuốt sói xuyên qua ngực ta.

Không biết qua bao lâu, khi tỉnh dậy ta đã nằm trong một vũng bùn trên mặt đất.

Đêm đen như mực, mưa to gió lớn, sấm sét vang dội.

Ngực ta vẫn còn vô cùng đau đớn, những hạt mưa lớn quất vào mặt khiến tầm nhìn của ta mờ đi.

Tiểu hòa thượng đưa lưng về phía ta, lưng của hắn chằng chịt vết thương, áo cà sa rách nát.

Ta nghe thấy hắn nói: “Có thể giữ được chút hơi tàn cuối cùng hay không, tất cả đều phụ thuộc vào vận số của người.”

“Tiểu Bạch thí chủ, duyên phận giữa ta và người đã hết.”

Ta há to miệng nhưng lại không thể phát ra được bất cứ âm thanh nào.

Bóng lưng của tiểu hòa thượng dần dần mờ đi, cuối cùng biến mất không còn thấy gì nữa. Trước ngực lại một lần nữa đau đớn dữ dội, ta ngất đi.

Khi tỉnh lại lần nữa, ta phát hiện mình đang nằm bên cạnh một tảng đá quen thuộc.

Ngực ta vẫn còn nguyên vẹn, ta đã sống sót!

Nơi này chính là núi Ẩn Vụ! Chỗ ta tu luyện!

Hóa ra tiểu hòa thượng đã đặt ta ở phía trên bùn tiên!

Ta lại nghĩ tới bộ quần áo rách nát và bóng lưng gầy gò của hắn đêm đó. Khó có thể tưởng tượng hắn làm thế nào mà vượt qua một ngọn núi, cõng ta trên lưng leo lên vách đá này.

Cũng đúng, ta cứu hắn một mạng, hắn cứu lại ta một mạng.

Bây giờ chúng ta không ai nợ ai, đúng là duyên phận đã hết.

Ta cảm thấy hơi xúc động, sờ lên lồng ngực của mình, bên trong tràn đầy linh lực.

Khi ta vận động lại gân cốt, tu vi dường như còn mạnh hơn lúc trước.

Thật kỳ lạ, loại bùn tiên từ trên trời giáng xuống này vậy mà còn có hiệu quả kỳ diệu giúp cải tử hoàn sinh sao?

Chẳng trách tiểu hòa thượng nói mệnh ta có tiên duyên. Chẳng lẽ kiếp này của ta thật sự có cơ hội tu luyện thành tiên sao?

Bây giờ không biết tiểu hòa thượng đang ở đâu, có muốn tìm hắn hỏi rõ ràng cũng không thể.

Giữ suy nghĩ này ở trong lòng, ta bắt đầu cần cù chăm chỉ tu luyện trên núi Ẩn Vụ.

Một khi bắt đầu nghiêm túc tu luyện, thời gian trôi qua cũng sẽ không còn cảm thấy dài lê thê nữa.

Năm năm trôi qua trong chớp mắt.

Ngôi chùa Pháp Minh chỉ cách đây mấy ngọn núi. Nhưng trong năm năm qua, ta chưa bao giờ dám tới đó nhìn một lần.

Ta sẽ không bao giờ quên được những xác ch chất đầy Phật đường và nỗi nhục nhã trước mặt tượng Phật đêm đó.

Ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ, có thể tự bảo vệ chính mình.

Không biết có phải bởi vì trong lòng ta có chấp niệm hay không, trong năm năm qua tu vi của ta đã tăng vọt.

Nếu như lúc này gặp lại Khuê Lang, ta đã có đủ sức đánh một trận.

Nghĩ như vậy, ta lấy hết can đảm, đi xuống núi Ẩn Vụ một lần nữa.

Chính trong lần xuống núi này ta đã gặp lại một người quen cũ.