Chương 6 - Món Quà Từ Quá Khứ

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Nói xong những lời đó, cha dường như đã dùng hết sức lực, nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ sâu.

Tôi ngồi lặng rất lâu trong phòng bệnh, nhìn những đường sóng dao động trên máy theo dõi. Trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Đó chính là cha tôi.

Một người từng dũng mãnh trên thương trường, nhưng lại thất bại hoàn toàn trong vai trò người chồng, người cha.

Bài học cuối cùng ông dạy tôi, lại là cách làm sao để nhẫn nhịn trong một cuộc hôn nhân phản bội.

Tôi nhớ lại thời thơ ấu, cha từng đưa tôi đến công ty, hãnh diện giới thiệu với mọi người: “Đây là con gái tôi.”

Khi ấy, tôi nghĩ cha là người đàn ông tuyệt vời nhất trên thế giới.

Nhưng giờ tôi mới hiểu, ông chỉ là một kẻ hèn nhát.

Một người đàn ông đến cả việc chịu trách nhiệm cho những hành vi của chính mình cũng không dám.

Chương 8

Khi tôi bước ra khỏi phòng bệnh, mẹ đang trao đổi với bác sĩ về những sắp xếp tiếp theo.

Giọng bà vẫn bình tĩnh, rành mạch, giống như đang xử lý một thương vụ thông thường.

“Gia Trinh, bố con nói gì với con vậy?” Mẹ hỏi.

Tôi nhìn bà – người phụ nữ vẫn giữ được phong thái điềm đạm, thanh lịch, dù đã trải qua nhiều năm bị phản bội.

“Ông ấy bảo con học mẹ.”

Mẹ khẽ cười: “Học mẹ điều gì? Nhẫn nhịn chịu đựng à?”

“Ông nói đàn ông đều như vậy, bảo con nên nhẫn nhịn.”

Sắc mặt mẹ lập tức trầm xuống, ánh mắt thoáng qua một tia chán ghét mà tôi chưa từng thấy bao giờ.

“Gia Trinh, con phải nhớ kỹ một điều.”

Bà quay người đối diện tôi, giọng nói trở nên nghiêm túc.

“Những năm qua cái gọi là ‘chịu đựng’ của mẹ, không phải vì yêu, mà là vì tính toán.”

“Mẹ đã không còn yêu bố con từ cái lần đầu tiên ông ấy ngoại tình.”

Giọng bà nhẹ như gió, nhưng từng lời đều rõ ràng, dứt khoát.

“Mẹ không ly hôn, là vì mẹ chờ thời điểm có lợi nhất.”

“Và bây giờ chính là lúc đó.”

Mẹ nhìn về phía ICU.

“Ông ấy sắp chết, di chúc cũng sửa rồi, quyền kiểm soát công ty sắp nằm trong tay mẹ.

Còn những con hồ ly trẻ kia, không có gì cả.

Người thắng sau cùng, chính là mẹ.”

Rạng sáng hôm sau, cha tôi qua đời.

Khi bệnh viện gọi đến, tôi đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho Đoá Đoá.

Tôi điềm nhiên đặt điện thoại xuống, tiếp tục cắt trái cây.

“Ông ngoại mất rồi.” Tôi nói với Đoá Đoá – lúc ấy đang ăn sáng.

Con bé ngừng tay cầm muỗng, chớp mắt tò mò: “Ông ngoại đi đâu vậy mẹ?”

“Đi đến một nơi rất xa, sẽ không quay lại nữa.”

Đoá Đoá gật đầu vẻ chưa hiểu lắm, rồi lại tiếp tục ăn.

Sau khi con ăn xong, tôi thay đồ đến bệnh viện.

Cao Nguyên cũng nhanh chóng đến sau khi nhận được điện thoại của tôi.

Anh mặc bộ đồ mà sáng nay tôi vừa ủi cho, tóc hơi rối vì vội vàng.

“Gia Trinh, chia buồn với em.”

Anh định ôm tôi, nhưng tôi nhẹ nhàng tránh đi.

“Cảm ơn, em không sao.”

Những ngày tiếp theo, tôi cùng mẹ bận rộn lo liệu tang lễ.

Trong lúc ấy, một cô gái trẻ mặc váy đen lặng lẽ xuất hiện tại linh đường.

Cô ta khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, gương mặt thanh tú, mắt sưng đỏ vì khóc.

Đây hẳn là người tình cuối cùng của cha tôi.

Cô cầm một bó cúc trắng, định bước đến trước di ảnh của ông thì bị mẹ tôi chặn lại.

“Xin lỗi, khu vực này dành cho người thân.”

Mẹ nói rất lịch sự, nhưng giọng điệu lại kiên quyết không thể lay chuyển.

“Cháu… cháu là…”

Cô gái định mở miệng giải thích.

“Tôi biết cô là ai.”

Mẹ cắt ngang.

“Nhưng ở đây, cô không là gì cả.”

Cô gái sững người, nước mắt trong mắt càng dâng lên cuồn cuộn.

“Nếu cô muốn nhìn ông ấy lần cuối, tôi cho cô năm phút.”

Mẹ nhìn đồng hồ. “Đi đi.”

Cô ta cảm kích gật đầu, bước tới trước di ảnh đặt bó hoa xuống.

Năm phút sau, cô lau khô nước mắt rồi lặng lẽ rời khỏi linh đường.

Từ đầu đến cuối, cô không nói thêm một lời nào.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của cô ấy, tôi chợt nghĩ tới Chu Đình.

Nếu một ngày nào đó Cao Nguyên chết, liệu Chu Đình có giống như người phụ nữ này, chỉ có thể lén lút tới nhìn lần cuối?

Ý nghĩ ấy khiến tôi cảm thấy có chút buồn cười.

Chương 9

Tang lễ của cha được tổ chức long trọng và chu đáo.

Bạn bè trong giới chính trị và kinh doanh đều đến dự, vòng hoa kín cả linh đường.

Mẹ tôi mặc một bộ đồ đen thanh lịch, điềm tĩnh đón nhận lời chia buồn từ khắp nơi, dáng vẻ tao nhã như thể đang tham dự một buổi dạ tiệc cao cấp.

“Phu nhân Lâm thật kiên cường.”

“Biến cố lớn như vậy mà vẫn xử lý đâu vào đấy.”

“Ông Lâm thật có phúc, cưới được người vợ như bà ấy.”

Nghe những lời khen đó, tôi nhìn sang mẹ.

Gương mặt bà thể hiện một nỗi buồn vừa đủ, không quá phô trương cũng chẳng lạnh lùng.

Đúng mực, giữ thể diện.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)