Chương 1 - Món Quà Từ Bạn Cùng Phòng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi là du học sinh ở Anh, kiêm blogger ẩm thực bán thời gian.

Nhưng đồ ăn làm xong lại không ăn hết, mỗi lần đều chia cho cậu bạn cùng phòng lạnh lùng một ít.

Khi tôi như thường lệ bưng bánh kem gõ cửa cậu ấy.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện dòng bình luận:

“Thật tội cho thái tử gia giới Kinh, bị ba mẹ ép đi du học rèn luyện, nhưng lại là người mắc chứng sợ xã hội không dám ra ngoài ăn, bản thân thì không biết nấu ăn, ngày ngày chỉ biết lên mạng đăng ‘Tôi cần đồ ăn’, suýt nữa đói ngất trong nhà một mình.”

“Không ngờ bạn cùng phòng lại là một blogger ẩm thực, coi như cứu mạng cậu ta một phen.”

“Ha ha, trước đây còn khóc lóc đòi về nước, giờ thì ngày ngày canh giờ ngồi trước cửa chờ cơm, ba mẹ đích thân tới đón mà cũng không chịu đi. Hôm qua còn xé luôn hộ chiếu.”

“Hôm nay là bánh kem à? Coi chừng lại cho cậu ta ăn tới phát nghiện đấy.”

Tôi: “?”

Mười hai giờ đêm.

Vừa đăng xong video cơm sườn chua ngọt.

Lập tức có hàng chục bình luận đổ về:

“Còn đăng mấy cái này lúc nửa đêm nữa là tôi cho người xử bà đó.”

“Sáng không trộn, trưa không trộn, cứ đến nửa đêm lại cầm cái muỗng dở hơi ra trộn trộn trộn.”

“Cán sự tâm lý ơi, tôi chịu không nổi nữa, tôi chảy nước miếng không thở nổi rồi……”

“Cách nhau cái hồ nhỏ có thể gửi qua không, IP: Úc.”

……

Nhìn mọi người thèm tới phát điên, tôi hài lòng đặt điện thoại xuống.

Nhưng lại đau đầu nhìn tô cơm sườn chua ngọt to trước mặt.

Lúc làm vì quay video nên làm hơi nhiều.

Bản thân lại ăn ít.

Tủ lạnh trong nhà lại hay mất điện.

Không dám bỏ vào.

Chẳng lẽ phải đổ bỏ thật sao?

Đang phân vân.

Đột nhiên tôi nghe thấy trong phòng ngủ vang lên tiếng “Duang” thật lớn.

Như thể có ai đó ngã từ giường xuống.

Tôi mới nhớ ra.

Ờ há.

Tôi còn một người bạn cùng phòng.

Chỉ là cậu ấy hơi kỳ lạ.

Hình như có chút ghét tôi.

Nửa năm nay, chưa từng nói với tôi câu nào.

Ngày nào cũng đóng chặt cửa phòng.

Thỉnh thoảng lúc tôi đi học về.

Thấy cậu ta khom lưng, mông chổng lên, đang lục tủ lạnh.

Vừa nghe thấy tiếng động.

Lập tức như đà điểu bị kinh động, chạy trối chết về phòng.

“Rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Như thể tôi là thủy quái mãnh thú gì đó.

Chỉ cần chậm một bước là bị tôi ăn sống vậy.

Khiến người ta vừa tức vừa buồn cười.

Thân hình cao gầy, chắc chắn là con trai.

Chắc không có chuyện sợ tôi.

Chỉ có thể giải thích là ghét tôi, không muốn giao tiếp.

Nhưng tôi thật sự không nghĩ ra mình đã đắc tội gì.

Mà sau này còn phải ở cùng nhau ba năm.

Để hòa giải quan hệ.

Tôi quyết định chia cho cậu ta một ít đồ ăn dư.

Chỉ là không biết cậu ta có chê không.

Mang theo tâm trạng thấp thỏm, tôi bưng tô đi tới, nhẹ nhàng gõ cửa phòng cậu ấy.

Bên trong vốn đang xào xạc liền im bặt.

Thay vào đó là một sự yên tĩnh khác thường.

Như thể đang chờ tôi lên tiếng.

Tôi hắng giọng: “Chào bạn, xin lỗi làm phiền.”

“Tôi nấu hơi nhiều, nếu bạn không ngại thì có thể giúp tôi ăn bớt không?”

Vừa dứt lời.

Nguyên một phút trôi qua bên trong không có bất cứ tiếng động nào.

Đang lúc tôi hơi thất vọng, buông một câu “Làm phiền rồi” định quay người rời đi.

Cửa phòng “két” một tiếng mở ra một khe nhỏ, nhưng không có ai.

Chỉ có một bàn tay đưa ra.

Dưới ánh đèn lờ mờ, thon dài mảnh khảnh, đốt ngón rõ ràng.

Người bên trong vẫn không nói gì.

Như thể đang miễn cưỡng chấp nhận, hạ mình nhận lấy.

Khiến tôi tức điên lên.

Suýt nữa đã hét: “Tôi có đổ cho chó ăn cũng không thèm cho cái tên vô lễ như anh ăn!”

Nhưng làm vậy quan hệ chúng tôi sau này sẽ càng căng thẳng.

Hoặc cậu ta sẽ lao ra đánh tôi cũng không biết chừng.

Thân hình cao to thế kia, tát tôi một cái dính luôn vào tường không gỡ xuống được.

Thế nên tôi nén giận đặt mạnh cái tô vào tay cậu ta.

Ăn đi ăn đi, ăn chết cái đồ kiêu ngạo nhà anh.

Cho xong tôi lập tức quay đầu bỏ đi.

Hoàn toàn không để ý tới bàn tay đối diện rõ ràng khựng lại một chút, sau đó trong phòng vang lên một tiếng “Cảm ơn” khe khẽ.

Như thể vắt hết can đảm mới thốt ra được, nghe như từ tận cổ họng ép ra vậy.

Tuy thật sự không ưa gì cái tên kiêu ngạo tự cao này.

Nhưng từ đó về sau, cuối cùng tôi cũng tìm được chỗ giải quyết đống đồ ăn dư.

Chỉ là tôi không bao giờ đích thân đưa bát cho cậu ta nữa.

Chỉ gõ gõ cửa, đặt bát xuống đất.

Nói một câu:

“Ăn đi.”

Cảm giác cứ như đang nuôi một con cún nhỏ cao ngạo lạnh lùng vậy.

Về sau có mấy lần tâm trạng tôi không tốt, nhìn cậu ta cũng thấy không vừa mắt.

Tôi bóp thêm mấy ống mù tạt vào hamburger cho cậu ta.

Rồi khoanh tay ngồi yên trong phòng khách, đợi cậu ta xông ra đối chất.

Không ngờ là, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Đang lúc tôi bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc cậu ta có ăn không, hay là ném thẳng vào thùng rác rồi.

Đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng lục lọi điên cuồng.

Sau đó như thể cuối cùng cũng tìm được, vang lên âm thanh “ực ực ực” uống nước ngấu nghiến.

Vậy mà vẫn không lao ra mắng tôi.

Xem ra cũng là người biết nhẫn nhịn, tính tình cũng tốt đấy chứ.

Lại một lần nữa bị bài tập nhóm hành đến choáng váng.

Uể oải đẩy cửa vào nhà.

Vừa bật đèn.

Thì thấy trên bàn có một hộp quà nhỏ gói đơn giản.

Bên cạnh kèm một mảnh giấy.

“Cảm ơn vì cơm của bạn.”

Nét chữ rất đẹp, còn là viết bằng bút máy.

Làm tôi cảm động muốn khóc.

Cảm giác như con cún lạnh lùng mình cực khổ nuôi cuối cùng cũng chịu hạ mình để mình xoa đầu một cái vậy.

Mọi uất ức và nhẫn nhịn đều được đền đáp.

Tôi cầm lấy hộp quà.

Ban đầu nghĩ cái hộp nhỏ đơn sơ thế này, dù bên trong chỉ có con hạc giấy gấp tay tôi cũng sẽ vui lắm.

Mở ra thì lại là một chiếc đồng hồ tinh xảo đẹp đẽ.

Hình như là đồng hồ nam, đeo lên tay hơi to.

Nhưng nếu tôi không nhìn nhầm, đây hình như là Rolex…

Chắc là hàng trên Pinduoduo!

Ba tôi cũng có một cái.

Tôi mua cho ông để ông đi khoe mẽ, ngày nào cũng đeo đi đánh bài.

Rồi giả vờ vô tình xắn tay áo lên, ông diễn giỏi lắm.

Nhưng cho dù là đồ rẻ trên Pinduoduo, cũng là tấm lòng.

Vừa hay tôi cũng đang thiếu đồng hồ, đeo tạm vậy.

Để đáp lễ món quà của bạn cùng phòng.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)