Chương 8 - Món Quà Trung Thu Kỳ Lạ
Tôi nhìn bà, nhẹ nhàng nói tiếp:“Nhưng phải một tháng sau.”
Mẹ tôi siết tay tôi, khóc lóc thảm thiết:“Bác sĩ nói phải mổ ngay, giờ mẹ nhìn chẳng rõ nữa rồi.
Gia Gia! Sao con nỡ lòng nào!
Mẹ hứa, sau này mẹ làm trâu làm ngựa trả ơn con cũng được!”
Tôi nhìn bà, nở nụ cười rạng rỡ như hoa:
“Mẹ à, không phải con không muốn mổ, nhưng mà… hôm đó mẹ với chị đến bệnh viện phá, còn làm gãy ngón tay con đó.
Giờ con không cầm được dao mổ.”
Mẹ tôi như quả bóng xì hơi, ngã phịch xuống sàn.
Tôi vẫn dịu dàng tiếp lời:
“Thôi mẹ, đừng chữa nữa.
Chữa xong cũng là người tàn tật, sẽ làm khổ chị và ba cả đời.
Nếu là con, con sẽ về quê… chờ chết.”
“Cô… cô…”
Mẹ tôi quá sốc, trợn trắng mắt rồi ngất xỉu.
Tôi vốn không muốn làm ác, nên vẫn gọi cấp cứu cho bà, rồi gọi điện báo cho ba. Tôi nghĩ — đây là cái giá bà phải trả.
Bao năm nay, bà không biết ai tốt ai xấu, giờ thì đúng nghĩa “có mắt như mù”, có lẽ khỏi cần chữa cũng chẳng sao.
Hai tháng sau, tôi bất ngờ nhận được chuyển khoản 200 nghìn từ tòa án.
Tôi ngơ ngác kể với chồng, anh chỉ cười:
“Anh đã chuẩn bị hồ sơ kiện chị em rồi.
Số tiền đó là tiền bọn họ cưỡng ép em phải trả — là ‘bánh bao tẩm máu’.
Em đã trả giá quá đủ rồi, đừng tiếp tục nuôi sự độc ác của họ.”
Hôm sau, chồng dẫn tôi đi xem tình hình chị tôi.
Chị ta giờ đây chẳng còn chút khí thế nào.
Gầy gò, tàn tạ, ngồi trên xe lăn như cái xác.
Chồng tôi kể: chị ta trốn chưa được bao xa thì bị nhóm người anh rể thuê tóm được.
Bọn họ là hạng đâm thuê chém mướn, được thuê thì việc gì cũng dám làm.
Họ phá nát khuôn mặt chị, rồi ném chị cho đám ăn mày.
Chị cố chạy trốn, bị xe tông, vì không được cấp cứu kịp thời, nên phải cắt cụt chân phải.
Bây giờ chị ta mất cả người lẫn tiền.
Còn ba tôi — cuối năm được chẩn đoán ung thư phổi, mổ xong thì sức khỏe xuống dốc, bắt đầu gọi điện cho tôi không ngừng:
“Gia Gia! Ba là ba con mà!
Không thể không lo cho ba được!”
“Dù sao ba cũng nuôi con lớn chứ đâu phải không!”
Nhiều năm nay, khi tôi bị đối xử tệ bạc, ông ấy lạnh lùng đứng ngoài.
Giờ thì đến lượt tôi đứng ngoài mà nhìn.
Tôi không quay về nữa.
Chỉ đúng theo luật nghĩa vụ phụng dưỡng, mỗi tháng gửi vài trăm tiền hàng: gạo, dầu ăn, nhu yếu phẩm về cho họ.
Luân hồi nhân quả, báo ứng không sai.
Nếu như hôm đó, trong phòng cấp cứu, họ đến với một chút tình thân, thì… có lẽ mọi chuyện đã khác.
Tôi nghe tiếng con gái và chồng ríu rít bên tai, ôm họ vào lòng, ngửi thấy rõ mùi vị của bình yên và hạnh phúc.
(Toàn văn kết thúc).