Chương 1 - Món Quà Sinh Nhật
1
Tại buổi họp báo của Tập đoàn Châu Thị, Châu Hàn Đình mặc bộ vest chỉnh tề, dáng vẻ lịch lãm, tay nắm chặt lấy tôi bước lên bục phát biểu.
“Cố Thiển Vi là vợ tôi, là người mà tôi sẽ dành cả đời để yêu thương và đồng hành.”
Ánh mắt của Châu Hàn Đình tràn ngập yêu thương.
Dưới ánh đèn rực rỡ, anh ấy nắm tay tôi, công khai tình yêu của chúng tôi với toàn thế giới.
Phía dưới sân khấu, các phóng viên đều bất ngờ trước sự xuất hiện bất ngờ của phu nhân nhà họ Châu, điên cuồng chụp lại từng khoảnh khắc, sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào cho tin tức ngày mai.
Quả nhiên, sau khi tin tức được công bố, đã gây ra một làn sóng chấn động trong xã hội. Các mạng xã hội lớn đều bị tê liệt, mọi người kinh ngạc không kém gì khi một ngôi sao nổi tiếng công khai chuyện tình cảm.
Dù sao, với tư cách là một doanh nhân nổi tiếng được biết đến khắp nơi, Châu Hàn Đình luôn giữ hình tượng lạnh lùng, cao quý và xa cách phụ nữ. Giờ đây, việc anh ấy bất ngờ công khai một người vợ bí mật quả thực rất khác thường.
…
Trên TV, phóng viên ùn ùn kéo đến, vây chặt chúng tôi không còn kẽ hở.
“Xin hỏi, vị tiểu thư này có phải là vợ của anh không? Tại sao trước đây chưa từng nghe anh nhắc đến? Đây là tình yêu sét đánh hay lâu ngày nảy sinh tình cảm?”
Châu Hàn Đình che chở tôi, ánh mắt đầy âu yếm.
“Cô ấy là vợ tôi, cũng là người thanh mai trúc mã của tôi. Trước đây tôi không công khai vì muốn bảo vệ cô ấy tốt hơn. Bây giờ, tôi chỉ muốn dành cho cô ấy một danh phận xứng đáng nhất.”
“Vậy xin hỏi, hai người có ý định sinh con không? Hai người đã kết hôn được bao lâu rồi?”
“Đã kết hôn được một năm. Hiện tại vợ tôi chưa có kế hoạch này, nhưng tương lai có lẽ sẽ nghĩ đến.”
Dù câu hỏi có hóc búa đến đâu, chỉ cần là về tôi, Châu Hàn Đình đều kiên nhẫn trả lời, như thể anh ấy là một người chồng hoàn hảo.
2
Tôi cầm điều khiển tắt TV, cười tự giễu.
Nửa tháng trước, chồng tôi đã công khai chuyện tình cảm của chúng tôi với cả thế giới.
Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Các chị em xung quanh đều ngưỡng mộ tình yêu như cổ tích của chúng tôi, khiến tôi cảm thấy mình đã chọn đúng người, lấy đúng chồng.
Tôi muốn gì, Châu Hàn Đình đều mua cho tôi. Thậm chí nếu tôi muốn ngôi sao trên trời, anh ấy cũng cố gắng hái xuống cho tôi.
Tôi được anh ấy nâng niu như một nàng công chúa, sống trong tòa lâu đài mà anh ấy dựng nên cho tôi.
Sống trong giấc mơ đẹp mà tôi tự dệt ra.
Cho đến khi tôi vô tình phát hiện lịch sử đặt phòng khách sạn trên điện thoại của Châu Hàn Đình. Gần như mỗi tuần một lần, kéo dài suốt nửa năm.
Lúc đầu, tôi nghi ngờ nhưng chỉ nghĩ rằng anh ấy cần ở khách sạn vì công việc.
Nhưng những dấu son môi chưa kịp lau trên mặt anh ấy, mùi nước hoa nồng nặc không thuộc về tôi, và vài sợi tóc lạ dính trên bộ vest của anh ấy khiến tôi không thể không đối mặt với sự thật.
Chồng tôi đã qua đêm hết tuần này đến tuần khác với người phụ nữ khác, để lại tôi trong bóng tối, như một kẻ ngốc.
Tim tôi đ,au đớn không ngừng, những giọt nước mắt lớn rơi xuống đất, và tôi lặng lẽ khóc một mình.
Còn chồng tôi lúc này đang làm gì? Câu trả lời không cần nói ra.
Sau đó, tôi không làm loạn, không gào thét hay trách móc.
Tôi chỉ chọn một ngày đẹp trời, lặng lẽ một mình đăng ký tham gia cuộc thi nghệ thuật quốc tế tại Paris diễn ra sau nửa tháng.
Không đúng, bây giờ chỉ còn lại mười bốn ngày.
3
Năm đó, ai mà không biết tiểu thư nhà họ Cố, Cố Thiển Vi, xinh đẹp rạng ngời, phong thái tao nhã, mỗi lời nói đều toát lên khí chất cao quý. Cô chính là “ánh trăng sáng” trong lòng các công tử nhà giàu.
Nhưng tôi không muốn yêu đương, chỉ một lòng theo đuổi lĩnh vực thiết kế mà tôi yêu thích.
Cho đến khi gặp được Châu Hàn Đình, trái tim đã lâu không rung động của tôi bỗng nhiên rạo rực, như mùa xuân ấm áp đến gần.
Anh ấy đẹp trai, hài hước nhưng không kém phần thanh lịch, ăn nói nhẹ nhàng, thường xuyên mang đến cho tôi những bất ngờ.
Châu Hàn Đình tự nhận yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên và bắt đầu theo đuổi tôi. Tôi đã từng nghĩ mình đã gặp được định mệnh của đời mình.
Để cầu hôn tôi, lần đầu tiên gặp cha mẹ tôi, anh ấy đã cùng cha tôi nâng ly.
Không ngờ cả hai càng uống càng so đo, hết ly này đến ly khác, chẳng ai chịu là người dừng lại đầu tiên.
Châu Hàn Đình uống đến mức thủng dạ dày, uống cạn 99 chai rượu trắng, khiến cha tôi – người tự nhận là “ma men” – phải chịu thua. Khi đó anh ấy mới được chấp nhận.
Ngày đó, tôi vô cùng tự hào, cảm thấy người đàn ông của tôi thật tài giỏi.
Tối hôm đó, Châu Hàn Đình với đôi mắt đỏ hoe, hoàn toàn chiếm hữu tôi.
Trong hơi thở gấp gáp, tôi thì thầm bên tai anh, “Người đàn ông của em, cả đời này chỉ được yêu mình em thôi.”
Anh đáp lại, gọi tên tôi hết lần này đến lần khác, nói yêu tôi hết lần này đến lần khác.
Những vết c,ắn dày đặc nơi xương quai xanh là minh chứng cho tình yêu đó.
Thế nhưng, giờ đây chỉ còn mình tôi lẻ loi nơi căn phòng trống vắng.
Cuộc hôn nhân này, thật sự quá vô nghĩa.
Nếu Châu Hàn Đình không muốn duy trì hôn nhân này, thì tôi sẽ thành toàn cho anh ấy.
Tôi cẩn thận mua một chiếc hộp quà được đóng gói tinh xảo, đặt bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn, có cả dấu vân tay của tôi vào bên trong.
Chỉ đợi anh ấy về.
4
Tôi đang ngồi trước máy tính, chăm chú hoàn thiện tác phẩm của mình.
Tay nắm cửa xoay nhẹ, có vẻ như Châu Hàn Đình đã về nhà. Tôi tắt máy tính, định bước ra ngoài.
Nhưng vừa ra đến cửa, tôi bị người đàn ông cao lớn ôm chặt lấy.
Anh ấy ôm tôi mạnh đến mức như muốn hòa tôi vào cơ thể mình, như sợ tôi sẽ biến mất ngay giây phút tiếp theo.
“Vợ à, anh nhớ em lắm. Anh muốn ôm em.”
Hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ tôi, khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Cùng lúc đó, một mùi nước hoa nồng nặc, không phải của tôi, tràn ngập trong không khí.
Tôi chợt nhớ đến một câu nói:
“Khi đàn ông lừa dối, họ sẽ tỏ ra đặc biệt yêu thương vợ mình vì cảm giác tội lỗi.”
Tình yêu cuối cùng dựa trên lương tâm.
Nhưng Châu Hàn Đình thì không có lương tâm.
Một cơn đ,au thắt lòng trào lên trong tôi.
Tôi cố nén cảm giác nghẹn ngào nơi cổ họng và mạnh mẽ thoát ra khỏi vòng tay anh.
Châu Hàn Đình dường như cảm thấy kỳ lạ, nhưng không nói gì. Anh lấy từ đâu đó một chiếc túi da cá sấu cao cấp.
“Vợ ơi, chiếc túi em đặt trước giờ đã về đến cửa hàng. Anh mang nó về cho em, có thích không?”
Tôi nhìn chiếc túi – một sản phẩm xa xỉ đã lỗi mốt – và bật cười.
Túi có thể lỗi thời, tình yêu cũng vậy.
“Chồng à, anh tốt với em thật đấy.”
Nói rồi, tôi cầm chiếc hộp quà trên bàn đưa cho anh, mỉm cười dịu dàng. Nụ cười của tôi rạng rỡ đến mức làm anh ngẩn ngơ.
“Còn chưa đầy nửa tháng nữa là sinh nhật anh. Đây là món quà bất ngờ em chuẩn bị cho anh. Nhưng anh chỉ được mở vào đúng ngày sinh nhật thôi nhé.”
“Vợ ơi, em đối với anh thật tốt.”
Anh nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc hơn.
“Vợ ơi, em yên tâm. Anh thề, trước sinh nhật, anh sẽ không mở nó đâu.”
Tôi bật cười.
Những lời thề của anh dành cho tôi, nếu tất cả đều thành sự thật, chắc anh đã bị sét đánh đến tan xương nát thịt.
Tôi cười rạng rỡ, có lẽ đã làm anh nhớ lại những ngày xưa cũ. Anh như thoáng ngẩn ngơ, muốn tiến lại gần tôi.
Mùi nước hoa nồng nặc lại ùa vào, khiến tôi khó chịu.
Tôi lùi lại vài bước, đóng cửa phòng ngủ chính lại.
“Em buồn ngủ rồi, đi ngủ trước đây.”
Châu Hàn Đình, anh đã vấy bẩn.
Không biết khi anh nhìn thấy món quà mà tôi cẩn thận chuẩn bị, anh có thích không.
5
Sáng hôm sau thức dậy, trong nhà lại chỉ còn mình tôi.
Cứ như mọi chuyện tối qua chỉ là ảo giác.
Nhưng khi bước đến bàn ăn, trên bàn đã bày sẵn cháo tổ yến và bánh waffle – món mà tôi thích nhất – vẫn còn bốc hơi nóng.
Mở tủ lạnh ra, trước mắt tôi là những đóa hướng dương và hoa hồng – cũng là loại hoa mà tôi yêu thích.
Những bông hoa tươi tắn, rực rỡ, nhét đầy một ngăn tủ lạnh, đẹp không tưởng.
Châu Hàn Đình biết tôi thích sự lãng mạn, biết tôi để ý từng chi tiết nhỏ.
Vì thế anh sẵn sàng bỏ qua các hợp đồng kinh doanh quan trọng để cùng tôi thả hồn trong biển hoa, thậm chí mang cả biển hoa về nhà.
Vì thế anh không tiếc tiền thuê khinh khí cầu để bay lượn trên bầu trời thành phố, chỉ để tỏ tình với tôi.
Nhưng giờ đây, những hình ảnh ấy chỉ làm tôi cảm thấy mỉa mai.
Anh ấy cho tôi đủ đầy về giá trị cảm xúc, nhưng lại không đủ kiên nhẫn để dành cho tôi sự chung thủy.
Những bông hoa quá nhiều, phấn hoa thoát ra làm mắt tôi cay xè.
Tôi ngồi bệt xuống đất, ôm mặt khóc nức nở, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.
Châu Hàn Đình, tại sao anh lại đi tìm người khác?
Anh đã tìm người khác, tại sao còn đối xử tốt với em như vậy?
6
Ba ngày sau, tôi dậy sớm, chuẩn bị xong xuôi và đến hiện trường quay một chương trình truyền hình thực tế.
Là phu nhân của tập đoàn Châu Thị, tôi thường tượng trưng đến các công ty trực thuộc để giám sát, chỉ mang tính hình thức. Hôm nay, nhiệm vụ của tôi là đến hướng dẫn trực tiếp buổi ghi hình của công ty sản xuất phim ảnh.
Nghe nói chương trình này được đầu tư rất lớn, lên đến 3 tỷ tiền mặt.
Các nhân viên tại hiện trường đều chào đón tôi rất nhiệt tình, tôi cũng đáp lại từng người một.
Chỉ có một nữ nghệ sĩ đang chờ xuất hiện trên sân khấu là tỏ vẻ không vui, mặt tối sầm.
Tôi không bận tâm, ngồi vào vị trí của mình.